Vài ngày sau, Ngụy Tử Viễn lòng tràn đầy khó chịu nói với nàng, "Có một chuyến hàng bị giam, ta cần ra ngoài mười ngày, lập tức chuẩn bị hành lý cho ta."
Nhiễm Tái Tái trong lòng vui vẻ, sau đó lại ngẩng đầu không tha nhìn Ngụy Tử Viễn "Ta có thể đi không, ta không muốn xa phu quân."
Ngụy Tử Viễn nhìn kiều thê đã bắt đầu nước mắt ròng ròng, cảm thụ được trong lòng đang dần dần toát ra thản nhiên hoan hỉ, ngô, rất thích có một người toàn tâm toàn ý cần hắn, kề cận hắn. Ôm tiểu nữ nhân đáng thương hề hề nhìn hắn vào lòng, cố ý kề tai nàng nói nhỏ. "Tái Tái không muốn rời xa đại nhục bổng của ta sao, ha ha, rời đi lâu như vậy, ta cũng sẽ tưởng niệm tiểu huyệt của nàng nga". Nhìn hai má nàng mềm mại chậm rãi hồng thấu, biểu tình càng xấu hổ và giận dữ, trong lòng càng vui sướng.
Yêu thương hôn hai má nữ nhân, tiếp buông nàng, đi đến gian ngoài phân phó "Chuẩn bị xe ngựa cùng hành lý cho gia, nói phòng bếp làm đồ ăn đơn giản ." Dừng một chút, không biết nghĩ gì, tà khí cười nói "Người khác đều lui ra, bảo quản gia đợi trời tối xuất phát!"
Quay lại phòng trong, ôm tiểu nữ nhân đang cúi đầu thẹn thùng, có chút hưng phấn nói, "Gia lập tức đi, lúc này nhất định phải thao đủ tiện huyệt của nàng..."
"Ngô ngô... Phu quân, ngươi vì sao thích nói những lời này vũ nhục ta, ngươi chán ghét ta?" Bị Ngụy Tử Viễn kịch liệt hôn, Nhiễm Tái Tái cố ý nức nở hỏi hắn. Nhiễm Tái Tái rốt cuộc muốn phóng thích mình, nhưng tất yếu phải khiến nam nhân cảm giác tự nhiên mới được.
"Phu quân không có ý vũ nhục hay chán ghét nàng, chính là khi thao nàng, nói thế này, phu quân sẽ càng thích càng hưng phấn. Nàng hôm nay bắt đầu cũng phải học được nói lời dâʍ đãиɠ, phu quân không thích nữ tử như đầu gỗ biết không!" Ngụy Tử Viễn một bên giải thích, một lần vội vàng cởi yếm Nhiễm Tái Tái, phóng thích hai trái đào tinh mỹ ra, không có trói buộc, hai quả đào tiên liền bật lên xuất hiện trước mắt Ngụy Tử Viễn.
"Đến, bảo bối, ta dạy nàng, nói, phu quân mút ngực thϊếp đi." Ngụy Tử Viễn một bên bức bách tiểu nữ nhân, một bên bắt được thứ mềm mại. yêu thích không buông tay vuốt ve.
Nhìn tiểu nữ nhân xấu hổ và giận dữ che miệng không nói, Ngụy Tử Viễn khống chế lực đột nhiên đánh lên hai vú nàng. Làm nữ nhân dưới thân kêu sợ hãi "A, không cần, phu quân, ta nói, đừng đánh... Đau quá."
"Nói mau..." Ngụy Tử Viễn giơ tay lên thử thăm dò...
"Phu quân, Chàng... mút mút... ngực của ta..." Nghe nữ nhân phát ra dâʍ ngữ nhuyễn miên câu nhân, Ngụy Tử Viễn hưng trí càng tăng vọt, hắn cơ hồ hung ác cúi đầu cắn cắn cùng hút núʍ ѵú phấn nộn, nga, thơm quá, hảo nộn...
Cắn cắn một hồi, liền nhẫn nại không được nhanh chóng rút tiết khố Nhiễm Tái Tái, vươn hai ngón tay, cắm vào bên trong mật huyệt Tái Tái sớm dâʍ ɖịƈɦ văng khắp nơi, dùng lực trừu sáp. Theo động tác của Ngụy Tử Viễn, Nhiễm Tái Tái thân mình kịch liệt run rẩy...
"A... Không cần..."
"Bảo bối, nói, muốn đại nhục bổng của phu quân thao ngươi..." Ngụy Tử Viễn nhìn tiểu nữ nhân dưới thân cả người buộc chặt, tóc hỗn độn, đột nhiên nhanh chóng rút ngón tay đang trừu sáp ra.
"Ân, đừng..... Cho ta"
Ngụy Tử Viễn xoay thân mình có chút hư không của Nhiễm Tái Tái đối với vách tường, sau đó đem côn ŧɦịŧ cứng rắn sắp bạo tạc đỉnh giữa kẽ mông Nhiễm Tái Tái, từ phía sau cọ xát huyệt khẩu nước chảy ròng, lại giở trò xấu không chịu tiến vào.
"Muốn gì? Nói ra, bằng không không cho nàng nga." Ngụy Tử Viễn du͙ƈ vọиɠ sưng cứng, bức bách tiểu nữ nhân dưới thân xuân tình tràn lan.
"A... Phu quân... Tiến vào... Hảo... Muốn." Nhiễm Tái Tái quay đầu nhẹ nhàng hôn Ngụy Tử Viễn, mơ hồ không rõ tác cầu.
"Bảo bối muốn cái gì?" Ngụy Tử Viễn cố ý giở trò xấu, làm bộ như nghe không hiểu.
"Ân... Phu quân... Đừng chọc người ta... Cho ta đi mà..."
"Không, nàng không nói ta liền vẫn không đi vào nga."
Ngụy Tử Viễn tiếp tục kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ nữ nhân, tay trái từ phía sau vuốt ve mật huyệt Nhiễm Tái Tái, tay phải hai ngón tay nắm đầu ví trên bầu vú trắng nõn xoa nắn, đồng thời côn ŧɦịŧ cứng rắn kia châm ngòi, khiêu khích cửa mật huyệt, vẫn không chịu tiến vào.