Ngụy Tử Viễn vội vàng đi đến viện mình, nghĩ phân phó Tiểu Tư chuẩn bị nước tắm, buồn bực phát hiện cửa viện không một người. Âm thầm mắng một câu 'Hừ, nhàn hạ quá đi!', liền chỉ tạm dừng một chút liền tiếp tục vui sướng đi về phía phòng ngủ.
Hắn đến cửa phòng ngủ, vừa muốn đẩy cửa, bỗng nhiên chân khựng lại, tươi cười đông cứng trên mặt, rốt cuộc không bước nổi. Bì hắn thế nhưng mơ hồ nghe được có tiếng nam nhân thô suyễn cùng nữ nhân dâʍ ngữ từ trong phòng truyền đến, thanh âm quen thuộc khiến hắn nháy mắt trái tim co rút nhanh, cả người run rẩy... Là Tái Tái... Cùng nam nhân khác...
Hắn hai mắt chậm rãi trở nên tinh hồng, hai tay nắm chặt bạnh gân xanh, trầm trọng đẩy cửa ra... Trên giường rộng rãi, thê tử âu yếm của hắn, xích thân lỏa thể, hai tay nắm đệm trải giường, lệch hướng cửa, nhếch mông, bị nam nhân quần áo hỗn độn phía sau đặt trên giường bọn họ tử mệnh va chạm, hai người nghe tiếng có người đẩy cửa, quay đầu...
Ngụy Tử Viễn toàn thân máu bỗng nhiên lập tức sôi trào, lại cảm thấy cả người băng lãnh... Vì sao là ca ca hắn? Điều đó không có khả năng? Ca ca hắn đáp ứng hắn, nói không động nàng, ca ca hắn từ nhỏ đến lớn đều nói được làm được. Sẽ không! Sao sẽ thế? Ca ca hắn sao sẽ đổi ý?!
Ngụy Tử Tu hiển nhiên cũng tương đương kinh ngạc thấy Ngụy Tử Viễn, nhìn vào cặp mắt đã tinh hồng kia: "Viễn, ngươi, ngươi sao hôm nay..." Hắn đã nghĩ kế hoạch đợi Ngụy Tử Viễn trở về, nói sao với hắn làm như thế nào giảm tối đa thương tổn cho hắn, nhưng vạn vạn không ngờ lại để hắn nhìn thấy cảnh tượng không xong này...
"Tử Viễn..." Nhìn Ngụy Tử Viễn đau lòng phẫn hận, biết sớm muộn gì có ngày này, Nhiễm Tái Tái ngược lại thực trấn định lập tức ly khai Ngụy Tử Tu, một bên nhẹ nhàng kéo chăn che mình, một bên thay Ngụy Tử Tu giải vây, "Tử Viễn, chàng đừng trách Tử Tu, là ta... Là ta câu dẫn hắn!"
"Tử Viễn, nàng... A!" Đây là lần đầu tiên Ngụy Tử Viễn động thủ với ca ca hắn, hắn phẫn nộ giằng áo, hung hăng đánh một quyền trên khuôn mặt kia... Bi ai là, nam nhân kia rõ ràng không đánh trả, nhưng hắn vẫn cảm giác mặt mình cũng đau đớn, cảm ứng song sinh đáng chết! Hắn nản lòng đẩy người, chậm rãi tới gần nữ nhân trên giường...
Nhiễm Tái Tái nhìn Ngụy Tử Viễn đến gần, giơ cao tay hướng nàng, nàng nhắm mắt lại. Nhưng đợi một hồi bàn tay kia vẫn không hạ xuống, nàng sáng tỏ trong lòng thở dài, kể cả như vậy vẫn không đành lòng đánh nàng sao!
Ngụy Tử Viễn nhìn nữ nhân trên giường, nữ nhân kia một đầu tóc đen hỗn độn rối tung, hơi lộ ra bả vai trơn bóng, mắt đẹp đóng chặt, hai gò má phấn hồng. Lúc này nàng dùng hai cánh tay mảnh khảnh gắt gao ôm chặt mình, song trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lại vô vị lạnh nhạt... Chẳng lẽ nàng không thích ta sao, cho nên muốn vô vị buông tay ta...
"Sao, chính mình gây ra, không dám nhìn ta sao?" Tiếng nói xấu hổ và giận dữ đùa cợt mang theo đặc hữu từ tính nam nhân từ trên đầu truyền đến.
Nhiễm Tái Tái mở mắt ra, rõ ràng thấy được ánh mắt thâm hàm thống khổ nam nhân kia, lại cố ý nói "Xin lỗi, Tử Viễn, chàng hưu ta đi."
Nghe vậy, Ngụy Tử Viễn sắc mặt dồn dập biến hóa, hắn toàn thân phát run. Hắn trừng mắt nàng chậm rãi băng lãnh,"Nàng muốn ta... Hưu nàng?!..." Nữ nhân này muốn rời bỏ hắn ~
Bỗng nhiên hắn duỗi tay ra, một phen nắm lấy cánh tay của nàng, Nhiễm Tái Tái hô nhỏ một tiếng, thân mình bất ngờ không kịp phòng bị nam nhân xả đến trước người. Hắn trên cao nhìn xuống, hai đại thủ hung hăng siết cánh tay yếu ớt, một đôi mắt băng lạnh hung hăng nhìn gần nàng, khiến nàng đau lòng trái tim một trận run rẩy.
"Nàng thích hắn sao?" Hắn xa xăm đã mở miệng, nghe không ra hỉ nộ.
"Nói a, nàng thích hắn hay không!" Ngụy Tử Viễn đột nhiên như điên cuồng, rống lớn một tiếng, hung hăng đè thân mình tiêm nhược trên giường hỗn độn.
"Nàng khi đó rõ ràng nhìn ta, là ta a! Hiện tại vì cái gì thích hắn? Cùng hắn hai lần trước trầm luân là nàng? Có phải không? Nàng nói a?!" Hắn phẫn nộ gầm nhẹ, đáy mắt băng lãnh hỏa tinh bính.
Nhiễm Tái Tái bị hắn đặt ở trên giường, hai đại thủ hung hăng siết nàng, khuôn mặt rét căm căm, đáy mắt lửa giận cuồng nhiên. Nàng như bị dọa sợ, chỉ ngơ ngác nhìn khuôn mặt dữ tợn đáng sợ giờ phút này, chậm rãi, nàng đôi mắt mù sương từng chút một nhiễm thần sắc khó xử thống khổ.
"Ta cũng không biết... phải làm thế nào, ta thích chàng, lại thích hắn."
Nước mắt nàng theo hai má trắng nõn mềm mại chậm rãi trượt xuống, như là đáy lòng vẫn đau khổ áp lực ái luyến cùng bi thương hồi lâu đột nhiên bùng nổ, nàng giãy dụa đẩy hắn, đứng dậy khóc hô "Phải, hai lần kia tất cả đều là ta, ta cả hai người đều yêu, chàng có thể làm gì, chàng gϊếŧ ta sao?... Chàng gϊếŧ ta đi, ta hảo thống khổ ~~"
"Ta không muốn sống thống khổ như vậy..." Nàng thì thào nói, thanh âm mang theo khiến nhân tâm run rẩy, từng giọt lệ trong suốt nhỏ xuống, treo trên mặt nàng tái nhợt. Kỳ thật thân thể vừa bị xuân dược kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lại trải qua kịch liệt vận động cùng liên tục cao trào, Nhiễm Tái Tái đã biết tình huống mình, mí mắt nàng nhẹ nhàng khép lại, chậm rãi mặc kệ chính mình đắm chìm trong bóng đêm.
"Tái Tái!" Ngụy Tử Viễn tâm thốt nhiên nhảy dựng, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ trắng nõn, giờ phút này lại trắng bệch. Nàng khép mi mắt thật dài, một giọt lệ trong suốt còn trên má, thân mình lại chậm rãi trượt xuống.
"Tái Tái!" Hắn hô, cường liệt lo lắng cùng kinh hoảng chưa bao giờ có khiến tiếng hắn phát run, "Tái Tái, nàng đừng làm ta sợ, nàng làm sao vậy?!!!"