Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ

Chương 84: Thoát khỏi nguy hiểm



Trình Phong thăng cấp thành công thức tỉnh trước, cậu còn không kịp kinh ngạc trước thành lũy tầng tầng tối đen bọc chặt họ, liền nghe bên ngoài một tiếng kêu rên quen thuộc, phản ứng lại cậu nhanh chóng phát ra phong nhận, theo "răng rắc" một tiếng cậu thấy cảnh tượng lúc này trong kho hàng.

"A – chú!" Trình Phong ánh mắt nguyên bản trong veo nháy mắt trở nên đỏ như máu, vô số luồng phong nhận từ trên tay bay ra, Trình Ý đã bị chuột biến dị tha ngã xuống đất, nháy mắt sắp sửa bị ngập rốt cuộc được cậu khẩn cấp cứu. Tiếp, Trình Phong phẫn nộ điều động năng lượng bừng bừng phấn chấn trong thân thể, hóa thành một luồng lốc xoáy cự đại màu xanh, mang năng lượng khổng lồ công kích chuột biến dị.

"Chi -- chi chi --" Lốc xoáy màu xanh là do ngàn vạn luồng phong nhận tạo thành, đàn chuột tiếng kêu gào thê thảm, như máy chém vô tình qua lại không ngừng lấy đi sinh mệnh chuột biến dị trong kho hàng.
Giang Nhữ vẫn dựa vào ý chí kiên trì nhìn đàn chuột biến dị rốt cuộc bị tiêu diệt, chỉ kịp nhìn thoáng qua cô gái mĩ lệ vẫn hôn mê, liền sắc mặt trắng bệch bùm một tiếng té xỉu.

"Giang Nhữ..." Trình Phong run rẩy chạm tay vào mũi chàng trai, khi cảm thấy còn một hơi thở mỏng manh mới nhẹ nhàng thở hắt ra.

"Tiểu Phong..." Trình Ý lúc này ý thức mơ hồ, đầy mặt máu tươi, hắn nghe tiếng Trình Phong cùng đàn chuột kêu thảm thiết, nhẹ nhàng nhếch môi cười, khàn khàn nỉ non một tiếng, liền thả lỏng ý thức đã sớm hôn trầm, khép lại ánh mắt.

"... Chú!" Nghe Trình Ý nỉ non, Trình Phong chạy tới ôm hắn cả người là máu, không nhịn được đau lòng. Hiện tại Trình Ý chật vật vạn phần, quần áo toàn thân rách nát không nói, trên làn da lõα ɭồ nơi nơi đều là miệng vết thương bị cắn, trên đùi cùng trên tay đặc biệt nghiêm trọng, có chỗ thậm chí đã bị thương có thể thấy xương. Cậu biết, dị năng của chú có thể thuấn di, nếu buông tay bọn họ, hắn tuyệt đối có thể an toàn rời đi, nhưng hắn không làm, hắn thủ vững chung quanh bọn họ, mãi cho đến cuối cùng dị năng toàn bộ hao hết cũng không động...
"Ô ô, chú, chú không được có chuyện, hai người đều phải bình an!" Trình Phong một bên đau lòng rơi lệ, một bên xé áo sơmi của mình, băng vào những nơi Trình Ý cùng Giang Nhữ vẫn đổ máu.

Khi Cố Thành rốt cuộc phá tan tầng chắn chắc chắn cuối cùng trong thân thể, anh cảm giác thân thể đột nhiên buông lỏng, chung quanh có một luồng lực lôi điện khổng lồ tràn đầy thân thể anh, năng lượng cự đại màu tím dị thường đẹp mắt, năng lượng cọ rửa thân thể anh rồi nhập vào cơ thể, chung quanh anh trong phạm vi một mét hình thành một màn hào quang tím. Sau đó, anh rốt cuộc có thể mở to mắt.

Nhiễm Tái Tái nằm bên người anh, lúc này sắc mặt cô tái nhợt, hô hấp nhợt nhạt, hẳn là hôn mê, anh cởϊ áσ khoác đắp trên thân thể cô, đứng dậy. Trong kho hàng, trừ nơi nhỏ bọn họ đặt chân, khắp nơi là xác chuột nổ tung, xa xa gồ ghề, nơi nơi là cặn thịt nát, mà trên mặt băng gần đó cũng toàn bộ bị xác chuột rậm rạp bao trùm, tường đất đã nhìn không ra màu ban đầu, tràn đầy máu tươi cùng hố nổ, trong không khí lơ lửng dày đặc mùi máu tươi và tanh hôi.
Hắc Lang cách anh gần nhất thoạt nhìn hoàn hảo, áp chế động vật biến dị cấp thấp, nó bị công kích không nhiều, thêm biến dị thăng cấp nó da dày thịt thô, cho nên miệng vết thương chảy máu trên thân không nhiều, chỉ nằm kia thoát lực cấp tốc thở dốc.

Thế nhưng chú cùng Giang Nhữ được Tiểu Phong đặt cùng nhau dị thường thê thảm, bọn họ hai mắt nhắm nghiền, cả người rách nát, trên mặt một chút huyết sắc cũng không, mà miệng vết thương được băng vẫn tràn ra máu đỏ tươi.

Khi Trình Phong phát hiện Cố Thành thức tỉnh, đi tới bọn họ, rốt cuộc buông ra cảm xúc, yếu ớt khóc thành tiếng, "Ô ô... A Thành, bọn họ... Thật nhiều vết thương, thật nhiều máu, ô ô... Không có thuốc không có băng, lại rốt cuộc hôn mê, chúng ta hiện tại xử lý thế nào?"

"Đừng khóc..." Sờ sờ tóc thiếu niên, Cố Thành hạ thấp người bắt đầu cẩn thận kiểm tra, sau đó, đột nhiên trầm giọng, "Quả thật, miệng vết thương nhiều lắm, thật sự nếu không cầm máu sẽ nguy hiểm." Xé áo sơmi, quấn thêm một tầng trên vết thương tươm máu của tại hai người. Tiếp, Cố Thành cau mày do dự một chút, xoay người, ôm cô gái hôn mê trên mặt đất, cởϊ qυầи áo cô.
Trình Phong nhìn đến Cố Thành, ánh mắt rực máu trong nháy mắt mở to, nức nở quát, "A Thành, khốn kiếp! Dừng lại, vì sao anh lúc này còn muốn, vô sỉ --"

"Không phải muốn cứu bọn họ sao? Dù có thuốc cùng băng là ổn sao? Sai, miệng vết thương nghiêm trọng như thế, chỉ có dị năng của Tái Tái cứu được bọn họ ~" Cố Thành vừa nói, một bên dùng kiếm cắt tay mình, rót máu ướt dũng đạo mềm mại của cô, sau đó ôn nhu mở rộng mới cẩn thận chậm rãi đẩy vào, "Anh hiện tại làm, đây chính là cách có thể khiến Tái Tái nhanh thức tỉnh!"

... Ba giờ sau, trên xe.

Giang Nhữ tỉnh lại cả người suy yếu ngồi chếch đối diện Nhiễm Tái Tái, anh không ngờ mình có thể tỉnh lại, đặc biệt tỉnh lại người đầu tiên thấy là nữ thần của anh. Lúc này, góc độ của anh vừa lúc hạnh phúc nhìn mặt nghiêng của Nhiễm Tái Tái.
Làn da cô gái trắng nõn nhẵn nhụi, giống như dương chi ngọc thượng giai, nhu nhuận trơn bóng, ánh dương chiếu rọi xuống, phảng phất trong suốt. Mày liễu đậm nhạt vửa đủ, lông mi thật dài, mũi cao đẹp, môi anh đào yên hồng khéo léo, cằm cong tinh xảo...

Đẹp như vậy, trước tận thế đã khó gặp, huống chi là tận thế đã tiêu điều gian nan, để người gặp được, quả thực kinh tâm động phách. May mắn có thể thủ hộ bên cạnh cô, đương nhiên sẽ coi cô như trân như bảo, che chở đầy đủ, cho nên anh từ trước đến nay không hối hận vì cô làm hết thảy, cho dù là liên quan đến sinh mệnh mình!

Lúc này Nhiễm Tái Tái đã được Trình Phong tắm rửa qua, đổi quần áo, vì mệt nhọc, từng chút một cúi đầu tựa vào vai chàng trai bên người, mơ mơ màng màng ngủ.

Trình Phong ánh mắt sưng đỏ không muốn quấy nhiễu cô gái tựa trên người cậu ngủ say, liền vẫn duy trì tư thế đợi Trình Ý cùng Cố Thành thu lương thực cùng tinh hạch trở về, tuy rằng eo lưng cứng ngắc, vừa chua xót vừa đau, nhưng cậu vẫn kiên trì không cho bọn họ đụng tới cô, đánh thức cô.
"Tái Tái không sao chứ?" Cố Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lo lắng.

Trình Phong cười cười trấn an hai người lo lắng, "Ân! Không sao, cô ấy tỉnh lại liền không ngừng trị thương cho mọi người, đợi tỉnh lại, cô ấy lại bắt đầu tinh lọc tinh hạch gia tốc chúng ta khôi phục dị năng, quá mệt mỏi mới ngủ!"

Ánh mắt Trình Ý nhu hòa vạn phần, "Gặp được cô ấy là chúng ta một đời phúc khí!" Mắt nhìn Giang Nhữ suy yếu, hòa nhã nói: "Cậu nếu vì Tái Tái có thể không để ý tính mạng, nếu Tái Tái đồng ý, chúng ta liền cùng nhau thủ hộ cô ấy đi."


"Tôi cũng có thể chứ?... Cám ơn!" Giang Nhữ không ngu ngốc, anh biết đây là ý gì, cho nên trên mặt anh hàm hậu tái nhợt hiện ra hồng nhuận, ánh mắt cũng lấp lánh dọa người.

"Ân, đi thôi, chúng ta về thành lại nói." Trình Ý gật đầu.
"Các người? Các người sao có thể sống trở về?" Thình lình giọng nữ bén nhọn chói tai vang lên, vì quá mức ngoài ý muốn cùng khϊếp sợ, trên mặt còn chưa kịp che giấu phẫn hận với họ, bộ mặt vặn vẹo đáng sợ.

Lăng Vi thật sự không thể tin được hai mắt của mình, cô ta nằm mơ đều không ngờ bọn họ còn sống trở về. Vì tình hình bên kho lương thực dự trữ cô biết, bên trong đầu tận thế bị một đàn chuột biến dị chiếm lĩnh, lúc ấy có vài dị năng giả mạo hiểm đi vào, nhưng chưa từng có ai có thể sống đi ra. Thẳng đến mấy gã đàn ông cũng cô ta lúc trước, lúc ấy tổ chức ước chừng 30 dị năng giả, nhưng cuối cùng trừ hắn cả người thương tích, ôm một cái tay cụt chạy ra, tất cả mọi người đều chết. Hắn là một dị năng giả đầu cấp hai, nhưng cuối cùng hắn lại biến thành zombie, cho nên cô ta đoán, bên trong chắc là có chuột biến dị cấp ba, hoặc ít nhất là chuột biến dị cuối cấp hai.
Thế nhưng hiện tại, người trước mắt hoàn hảo không tổn hao gì đi ra, thuyết minh cái gì? Thuyết minh trong bọn họ có dị năng giả cấp ba, cô ta khϊếp sợ qua, đột nhiên phản ứng biểu hiện của mình vừa rồi, sắc mặt tái nhợt, rung động: "Không phải, ý tôi là, quá tốt, các anh trở về quá tốt."

Ánh mắt Cố Thành lãnh khốc thẳng tắp nhìn chằm chằm cô ta, "Tôi giờ mới hiểu được, chúng ta đây là bị một con đàn bà không có dị năng đùa giỡn!" Vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, đột nhiên từ bên hông rút súng lục, nhắm cô ta, giận dữ thét, "Cô đi chết đi!" Liền muốn bắn chết.

Lăng Vi đầy mặt hoảng sợ, "Không --" bùm quỳ rạp xuống đất, nước mắt rơi như mưa, cả người lạnh run, lớn tiếng cầu xin tha thứ biện giải, "Tôi không có, tôi vừa rồi khẩn trương nói nhầm mà thôi! Tôi chính là người thường, muốn các anh thu lưu tôi, tôi sao sẽ hại các anh?"
Ánh mắt Trình Ý thâm trầm nhìn chằm chằm cô gái đầy mặt nước mắt, chậm rãi nói: "Chúng tôi không gϊếŧ cô, nhưng chúng tôi đi cô tự mà nghĩ cách sinh tồn đi!"

Lúc đi, Trình Ý quả thật không thương hại cô ta, nhưng hắn lại dùng dây thừng trói cô ta trên giao lộ, hơn nữa vì phòng cô ta thét chói tai, nhét một nùi giẻ trong miệng cô.

"Ngô ngô ngô..." Lăng Vi cuồng loạn lắc đầu, nhìn Trình Ý nức nở.

"Tôi nói không thương tổn cô, bất quá đợi zombie du đãng ngửi được mùi người lại đây, phát hiện nơi này còn có một người sống, tôi nghĩ chúng nó hẳn sẽ thật cao hứng." Trình Ý một bên dùng ánh mắt chỉ huy bọn Trương Cường lên xe, một bên quay đầu mỉm cười với cô ta.

"Ô --- ô" Lăng Vi cả người xụi lơ sợ hãi rêи ɾỉ.

"Đi thôi" Trong ánh mắt Lăng Vi hoảng sợ tuyệt vọng, Trình Ý "phanh" một tiếng đóng cửa xe, ngăn cách tiếng cô ta nức nở bên ngoài, sau đó hắn cầm tay Nhiễm Tái Tái đưa qua, hai người mười ngón gắt gao tướng nắm...
-----------------------------------

Từ đêm nay mình sẽ bắt đầu bộ mới, Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thịt thà khắp chốn, mọi người follow để đọc nhé!! 

Thanks for being by my side all this time!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.