Tư Trầm đang truyền dịch dựa vào giường bệnh, chân hơi cong không biết có phải do nguyên nhân phát sốt hay không mà sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Ánh mắt hắn nhìn vào khoảng trống bên cạnh Minh Thù: "Cô tìm tôi?"
"Tôi đã nói rồi là đi ngang qua."
"Cô đi đâu mà đi ngang qua Hoàn Diệu?" Diện tích toà cao ốc Hoàn Diệu rộng như vậy, không đến Hoàn Diệu sao có thể đi ngang qua.
"NS."
"..."
Ai lại đặt câu lạc bộ NS ở bên cạnh tòa nhà Hoàn Diệu!
Trừ lương!
Minh Thù thấy hắn không nói gì, khuôn mặt vô cùng giận giữ không biết đang nghĩ cái gì, nhếch môi nói: "Cái mạng này của anh thật đúng là khiến người ta yêu thích."
"Cô thích không?"
Căn phòng bỗng dưng im ắng.
Mấy giây sau, đột nhiên Tư Trầm rụt người vào trên giường lấy chăn che khuất cái đầu: "Tôi buồn ngủ rồi, cô đi đi."
Tư Trầm không nghe thấy tiếng bước chân rời đi của cô.
Ngược lại trên giường lại hõm xuống.
"Anh không muốn nghe đáp án của tôi sao?"
"Không muốn." Giọng Tư Trầm buồn buồn truyền tới: "Ai mà thèm quan tâm cô có lo lắng cho mạng của tôi hay không."
"A."
Bên ngoài không có tiếng động.
Vì tâm Tư Trầm loạn như ma, hồi lâu mới lặng lẽ kéo chăn lên nhìn một cái.
Căn phòng trống rỗng, cô đi rồi.
Tư Trầm nhìn phòng bệnh trống rỗng, nói không nên lời là thất vọng hay là cái khác, dù sao không dễ chịu cho lắm.
Không biết trôi qua bao lâu.
"Lạch cạch…"
Một tiếng động mở cửa phòng rất nhỏ vang lên.
Tư Trầm theo bản năng lùi vào trong chăn.
"Tư Trầm?"
"Đang ngủ?"
Tư Trầm khống chế hô hấp của mình, giả bộ ngủ.
Hắn cảm thấy chăn bị xốc lên, tuy là nhìn không thấy nhưng hắn có thể cảm giác được người bên ngoài đang nhìn hắn.
Một lúc lâu chăn một lần nữa đắp lên người hắn, còn có một cái gì đó rất mềm nhẹ nhàng đặt lên chân mày của hắn.
Giống như là đầu ngón tay lại giống như là môi...
Tư Trầm cố gắng khống chế bản thân mới không mở mắt ra.
Căn phòng có âm thanh rất nhỏ, dần dần vang lên giống như là tiếng con chuột đang ăn đồ, đè nén xuống cực thấp.
Hắn lặng lẽ nâng mí mắt, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Cô gái đang ngồi nghỉ trên ghế sô pha trong phòng bệnh, một tay cầm điện thoại, một tay cầm bánh mì, cái miệng nho nhỏ đang nhai thức ăn.
Bơ phết lên bánh mì dính trên môi cô, đầu lưỡi cô liếm một liếm liền sạch sẽ.
Tư Trầm chợt xoay người.
Âm thanh kia im lặng một lúc nhằm xác định hắn chỉ xoay người mà chưa tỉnh dậy mới tiếp tục vang lên.
Tư Trầm cầm lấy chăn, tất cả trên mặt và lỗ tai đều đỏ ửng, nơi nào đó nhanh chóng sưng lên.
Tư Trầm khó chịu muốn đấm tường, có điều hắn muốn nhìn cô nhiều hơn...
Làm sao lại như vậy rồi!
Mấy trăm năm chưa từng nhìn thấy người đẹp sao!
Tại sao cô còn chưa đi.
Cô sẽ không phải ở đây đợi cả đêm chứ?
Cũng không biết mới vừa rồi là vì ai chưa gặp người ta, bộ dạng khuôn mặt thất vọng.
Cũng may mới vừa rồi chỉ là ý niệm trong nhất thời của hắn, lúc này không nhìn thấy người kia vậy mà dần dần bình phục.
Tư Trầm không nhớ bản thân ngủ từ lúc nào.
Trong giấc mơ đủ các loại hình ảnh bay phấp phới khiến lúc hắn tỉnh lại sắc mặt có chút đỏ ửng.
May mắn không có người...
Không có người?
Cô đi rồi?
Tư Trầm nhìn xung quanh, đúng thật phòng bệnh không có ai.
Không nghĩ là cô đi, lại không muốn để cô nhìn thấy tâm lý của mình như vậy, hành hạ khiến Tư Trầm rất phiền não, lúc bác sĩ tới kiểm tra đều tỏ vẻ khó chịu.
"Tư tiên sinh, phiền ngài thả tay xuống." Bác sĩ chịu đựng áp lực từ Tư Trầm.
Thực ra Tư Trầm rất phối hợp, giơ một cánh tay lên.
Ánh mắt đảo qua lung tung, lại chợt quay lại.
"Tư tiên sinh còn tin vào cái này sao?" Bác sĩ cố gắng tìm chuyện để nói, giảm bớt áp lực: "Lấy điều kiện của Tư tiên sinh, còn có chỗ nào cần cầu duyên, có rất nhiều cô gái đang chờ ngài chọn."
"Chờ ta lựa chọn có ích gì, cũng không phải kiểu người ta thích." Mỗi một chữ Tư Trầm nói ra phảng phất đều mang gai nhọn: "Một bác sĩ như anh nhiều chuyện như vậy làm cái gì! Không muốn làm bác sĩ nữa?"
Bác sĩ: "..." Đây không phải là hắn đang nịnh hót ngài sao?
Đối mặt với ánh mắt muốn giết người của Tư Trầm, bác sĩ không dám lên tiếng, kiểm tra xong ảo não đi ra ngoài.
Tư Trầm nhìn sợi dây màu đỏ trên cổ tay, một lát sau ném toàn bộ lên trên giường.
Cô không thích hắn, cho nên mới trả thứ này lại cho hắn sao?
Lão tử muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thân hình có thân hình, vì sao cô không thích lão tử?
Lão tử đẹp trai như vậy...
"Tiên sinh, người làm cái gì vậy." Trợ lý Giáp vội vã tiến lên, đè cái tay đang chảy máu của Tư Trầm lại, lớn tiếng gọi người tới: "Bác sĩ, bác sĩ!"
"Vì sao cô ấy không thích tôi?"
"A?" Trợ lý Giáp an ủi qua loa: "Ai không thích ngài? Không thích ngài đều là mù mắt, ngài đẹp trai như vậy lại nhiều tiền. Bác sĩ, nhanh cầm máu cho tiên sinh."
Tiên sinh bị bệnh, tính tình lại càng không tốt.
Tư Trầm rút ống truyền dịch ra, máu đều chảy ra từ trong mạch máu, lúc này trên giường đã bị nhuộm đỏ một mảng lớn rất dọa người.
Bác sĩ khiếp sợ nhanh chóng cầm máu cho Tư Trầm.
Tính tình của người này thực sự rất kỳ lạ.
-
Minh Thù nhận được điện thoại của Vương Hà Dương, mới nhớ tới trận đấu bán kết, cô chạy từ bệnh viện đến nơi thi đấu.
Giang Lưu và một cô gái xa lạ đứng chung một chỗ.
Giang Lưu và cô gái kia dường như nói gì đó, sau đó cô gái liền quay đầu nhìn lại, vẻ mặt mừng rỡ: "Sư phụ!"
Minh Thù lấy tay ngăn cái trán cô lại: "Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu?"
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu gật đầu như con thú nhỏ: "Sư phụ, là con."
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu bây giờ rút thăm NS rồi đi theo qua đây thi đấu, chủ yếu là muốn nhìn sư phụ cô một chút.
Dù sao nhìn trong hình, sư phụ cô cực kỳ đẹp hơn nữa còn là học bá (1).
Cô ta là học tra (2) muốn học theo phong cách của học bá Châu Âu.
Lúc những người khác đến thấy một cô gái đang đi xung quanh Minh Thù.
Thanh Thu Chủng: "Cô bé xinh đẹp kia, Phong Thần đào ở đâu ra vậy? "
Kim Dạ Nguyệt: "Phong Thần đã tìm được bạn gái, đám độc thân chúng ta rất nguy hiểm."
Nhật Nguyệt Trọng Quang: "Cái kia... thực ra tôi có đối tượng rồi."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Nhật Nguyệt Trọng Quang.
Vương Hà Dương và nhân viên bàn bạc xong, qua đây dẫn bọn họ vào sân, hắn phát hiện đám người kia vậy mà lại tách Nhật Nguyệt Trọng Quang ra, Nhật Nguyệt Trọng Quang là một người đàn ông mà bộ dạng lại có chút tủi thân.
Hắn vừa đi ra một lát, lại chuyện gì xảy ra rồi?
Trên trận bán kết vẫn như cũ không đấu với đại lão.
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu cười tươi như hoa: "Sư phụ, một lát nữa con làm cổ động viên cho người!"
Minh Thù vẻ mặt nghiêm túc: "Cô mua đồ ăn vặt cho tôi càng tốt."
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu chớp chớp mắt: "Vậy con mua đồ ăn vặt cho sư phụ lại làm cổ động viên cho người?"
Vẻ mặt Minh Thù lập tức rạng rỡ.
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu hơi ngẩn ra.
Sư phụ cười rộ lên thật là xinh đẹp.
Cả thế giới dường như đều nở hoa, rất ngọt ngào.
***
(1) Học bá: Người vừa thông minh vừa học giỏi.
(2) Học tra: chỉ những người không thích học, học hành kém cỏi.