Trong phòng bệnh yên tĩnh, người đàn ông ngồi bên giường bệnh, đầu ngón tay hắn phủi phủi gương mặt tái nhợt người đó trên giường.
Hắn cầm tay cô lên, đặt ở trên gương mặt chà qua chà lại, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
“Tại sao… Tại sao em cũng không chịu nhìn anh dù chỉ một lần.”
Tư Trầm rất hối hận.
Đêm hôm đó nếu như không phải hắn chọc giận cô, cô cũng sẽ không chơi trò chơi.
Cô không vào chơi trò chơi, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Nếu như hắn không đem trò chơi khoang thuyền chưa trải qua khảo nghiệm cuối cùng mang về, cô cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Đều là lỗi của hắn.
Đều là lỗi của hắn…
Bác sĩ nói khả năng cô tỉnh lại rất nhỏ, nhưng trong đáy lòng của hắn vẫn có một tia hy vọng như vậy, có thể... cô có thể chỉ là đang đùa giỡn với hắn.
Cô sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
“Em không tức giận nữa thì hãy tỉnh lại nhìn anh một chút đi.” Giọng nói Tư Trầm nghẹn ngào: “Anh xin em, cái gì anh cũng nghe theo em, cũng sẽ không chọc giận em nữa.”
Tư Trầm sau khi bình tĩnh lại: “Buổi tối anh sẽ trở lại cùng em, chờ anh nha.”
Phần lớn thời gian hầu như Tư Trầm đều ở bệnh viện, sáng sớm sẽ nói chuyện cùng Minh Thù sau đó đi làm, buổi tối lại về đây.
Cuộc sống của hắn, dường như chỉ còn công việc và Minh Thù.
Bận rộn có thể khiến hắn không có thời gian suy nghĩ lung tung, nhìn qua cũng bình thường.
Nhưng khi màn đêm xuống, áo giáp trên người Tư Trầm sẽ được tháo xuống.
Người đàn ông gọi Tư Trầm lại: “Tư tiên sinh, cậu vẫn không buông bỏ được sao?”
Tư Trầm hỏi hắn: “Làm sao buông?”
Trong khoảnh khắc người đàn ông im lặng: “Cậu có biết kế hoạch Vân Hành tại sao có thể thành công không?”
Tư Trầm nhìn hắn, đôi mắt đen láy không chút gợn sóng, lại tựa như đang muốn nổi sóng.
Người đàn ông chậm rãi nói: “Là vì Kỷ tiểu thư, cô ấy cung cấp rất nhiều ý kiến để cải thiện, hậu kỳ kế hoạch Vân Hành, cũng đều có tham dự của Kỷ tiểu thư. Nhưng mà Kỷ tiểu thư yêu cầu tôi giúp cô ấy giữ bí mật, hình như cô ấy không muốn cậu biết.”
Người đàn ông hơi than thở: “Tôi không biết cô ấy nghĩ thế nào… Tôi cảm thấy nên nói cậu biết sẽ tốt hơn, cậu rất may mắn, Kỷ tiểu thư cũng rất may mắn.”
Trong đầu Tư Trầm chợt hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Cô hay gọi điện thoại một mình, hắn đi vào cô liền cúp máy. Hắn trộm nhìn lén qua nhật ký điện thoại, hoặc là của bạn cùng phòng Vân Ngư, hoặc là Hướng Vãn, có đôi khi là hai người Hoàng Hạc Tây Quy và Kim Dạ Nguyệt, cũng không có số lạ.
Bình thường cô đi câu lạc bộ NS, hắn sai Vương Hà Dương đi xem cô làm gì, Vương Hà Dương luôn trả lời hắn, cô đang nhìn gì, còn thường xuyên thảo luận cùng thầy của cô, Vương Hà Dương tưởng là về bài tập trên lớp.
Nhiều chi tiết như vậy, vậy mà hắn không chú ý tới, nhưng cô luôn nói hạng mục đó quá phiền phức, cô không có hứng thú.
“Cô ấy... tìm ông khi nào?”
Người đàn ông suy nghĩ một chút: “Sau thất bại thử nghiệm lần hai mươi chín giai đoạn thứ hai.”
Thời gian đó áp lực của hắn vô cùng lớn, thường xuyên nổi giận, cô đều im lặng ở cùng hắn.
Cô phải thi, còn nhích chút thời gian để làm hạng mục… còn phải ở bên cạnh hắn.
Tư Trầm đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Trái tim như bị người ta bóp lại.
Từng điểm từng điểm thắt chặt.
“Tư tiên sinh, cậu không sao chứ?” Người đàn ông hơi khẩn trương tự tay dìu hắn.
“Không, không sao.” Tư Trầm rút tay về, từ từ đi về phía trước, bóng lưng hiu quạnh kỳ lạ.
Người đàn ông muốn nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng.
Tư Trầm trở lại biệt thự, vì thành công của hạng mục nên biệt thự trống vắng.
Nhưng phòng của hắn không có dời đi, vì ở nơi đó có vết tích của cô từng ở.
Hắn vẫn như cũ mua rất nhiều đồ ăn vặt trở về, những vật dụng cô dùng qua vẫn ở đó, hắn cố gắng để bản thân tin tưởng cô vẫn ở đó, cô vẫn ở bên cạnh hắn.
Cô lại tàn nhẫn như vậy, cứ thế mà rời xa hắn.
Tư Trầm tìm ra máy vi tính của cô, máy vi tính có mật mã, cô rất ít ở nhà dùng máy cho nên hắn cũng không biết mật mã của cô.
Tư Trầm thử sinh nhật của cô, không mở được.
Tên, cũng không được.
Sinh nhật và tên, vẫn như cũ không được.
Ngón tay Tư Trầm chậm rãi gõ bàn phím vào thời điểm quyết định, ngón tay hắn hơi run.
Nhưng hình ảnh vừa chuyển, mở được rồi.
Tư Trầm đột nhiên ôm mặt, cả người cuộn rút đứng lên, nước mắt nóng bỏng từ giữa kẽ tay hắn chảy ra.
Vợ ơi, anh thực sự rất khó chịu.
Một lúc lâu, tay Tư Trầm run run đặt máy vi tính trước người.
Người trên màn ảnh là thời điểm hắn ngủ, chắc là chụp trong phòng hoa, chỉ lộ ra nửa gương mặt ánh mặt trời vừa chiếu loang lổ trên người hắn, cả bức ảnh rất ấm áp.
“Lừa đảo.”
Tư Trầm chửi nhỏ một tiếng.
Hình nền máy tính ngoại trừ các icon phần mềm, cũng chỉ có vài văn kiện, dùng số 123 để đặt tên.
Thế nhưng mỗi văn kiện đều có mật mã.
Tư Trầm thử điền mật mã vào, đều không đúng.
Không phải mật mã khởi động máy tính…
Vậy là cái gì?
Tư Trầm lại thử một lần, vẫn không đúng.
Mà hệ thống thông báo với hắn, còn có một cơ hội.
Tư Trầm không dám thử lung tung.
Hắn đứng dậy đi tìm tất cả những vật dụng của Minh Thù để lại, nhìn thấy một cái cặp gì đó Tư Trầm hơi ngẩn ngơ.
Đồ của cô… Quả nhiên rất ít.
Tư Trầm xem từng thứ một, ở bên dưới tìm thấy một album ảnh, người tặng là Hướng Vãn.
Tư Trầm mở album ra, đa số là ảnh chụp trò chơi, có Hướng Vãn với cô, cũng có cô và nhóm người Thanh Thu.
Phong thái người đàn ông anh tuấn, vỗ lòng bàn tay hắn, hơi ngửa đầu nhìn hắn.
Góc độ đẹp vô cùng, có thể nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của người đàn ông.
Nguyệt thần điện…
Trong trò chơi hắn tỏ tình với cô hôm đó.
Tư Trầm lật về phía sau, sau đó hết rồi, nhưng mà phía sau tấm hình này có chữ viết.
Sư phụ, trước kia tôi hỏi cô, cô thích hắn sao? Cô nói, thích, nhưng tôi vẫn cảm thấy hôm đó là ảo giác của tôi, tôi cũng không biết vì sao, cảm thấy cô không phải loại người tùy tiện đem trái tim giao cho người khác.
Cho tới bây giờ, tôi mới tin tưởng, cô thực sự là thích Tư tiên sinh.
Tư Trầm nhìn mấy chữ đó, hồi lâu sau mới để album xuống lần nữa điền mật mã vào.
Ở giữa vẫn là dấu xoay vòng, không có chuyển.
Tư Trầm khẩn trương nhìn, rốt cục văn kiện đã chuyển.
Nhưng mà bên trong chỉ là một ít tư liệu, còn lại nhiều văn kiện khác đều giống nhau.
Cái cuối cùng, Tư Trầm không có hy vọng gì.
Văn kiện mở ra, không phải là tư liệu làm cho người ta hoa mắt, chỉ có một tấm hình.
Hình ảnh là một cặp nhẫn, bên cạnh bức hình có viết địa chỉ.
Tư Trầm cầm chìa khóa xe lao ra biệt thự, một đường không biết vượt qua bao nhiêu cột đèn xanh đèn đỏ, chạy tới vào thời điểm đối phương sắp đóng cửa, gọi mấy cuộc điện thoại mới có thể để cho đối phương cho hắn đi vào.
“Cái này là đặt cho một tiểu thư họ Kỷ, nhưng cô không có nói là lúc nào tới lấy.” Người phụ trách đem hộp để trước mặt Tư Trầm: “Chỉ nói năm nay ngày 25 tháng 10, cô mà chưa đến sẽ gửi nó đi.”
Người phụ trách đem thẻ địa chỉ lật lại cho Tư Trầm xem.
Là địa chỉ biệt thự của hắn.
Ngày 25 tháng 10, sinh nhật hắn.
Người phụ trách nhìn người đàn ông, ánh mắt của hắn không biết là bi thương hay là vui vẻ, như thủy tinh trong suốt đột nhiên có giọt nước rơi xuống.
Người phụ trách hơi kinh ngạc.
“Lừa đảo… Tên lừa đảo!”
Người đàn ông tuấn tú, tại thời điểm này như bị đánh vỡ, khóc giống như một đứa trẻ mất đi món đồ trân quý.
Vinh quang của anh đều thuộc về em. Sống chết cùng em, nguyện đồng hành.