"Chị..." Giọng nói ngọt ngào của Sở Hồi truyền qua di động, có vẻ ngoan ngoãn hơn một cách rõ rệt: "Khi nào thì chị về?"
Minh Thù nhìn những bông tuyết lớn bay tán loạn ngoài cửa sổ: "Tầm chín giờ."
"Ôi."
Sở Hồi thấp giọng đáp.
"Uống thuốc chưa?"
"Rồi ạ."
Đoạn nói chuyện sau đó chính là không có âm thanh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, chầm chậm của Sở Hồi.
Minh Thù phá vỡ sự im lặng: "Tôi vừa gặp anh trai cậu."
Im lặng.
Im lặng một cách chết chóc.
Sở Hồi chừng ba mươi giây sau mới lên tiếng: "Anh ấy nói gì?"
"Anh ta nói..." Minh Thù dừng một chút: "Cậu chỉ là muốn cướp đi thứ anh ta thích mà thôi."
Sở Hồi hít một hơi.
Điện thoại di động dường như bị hắn để ra xa, giọng nói yếu ớt của Sở Hồi truyền tới: "Không phải... Em không như thế, em thật sự thích chị. Chị đừng nghe anh ấy nói bậy..."
Minh Thù mím miệng: "Thế nên, ngay từ đầu, cậu thực sự nghĩ như thế sao?"
Sở Hồi: "..."
Hai người, mỗi người cứ cầm di động của mình như thế mà im lặng không nói.
Minh Thù lắng nghe tiếng thở lúc nặng, lúc nhẹ của hắn, đột nhiên muốn quay về...
Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt càng thêm sâu, nhẹ nhàng mà lưu luyến: "Không muốn cúp điện thoại."
"Sao?" Sở Hồi nghi hoặc.
Minh Thù lấy ra tai nghe mang theo, bỏ điện thoại vào trong túi: "Cậu làm gì thì làm, không cúp điện thoại là được."
Sở Hồi lúc này đang đứng ở phòng khách, cùng Kim Nguyên Bảo mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hắn đặt di động lên bàn, mở loa ngoài, không tiếng động hỏi Kim Nguyên Bảo, cô ấy có ý gì?
Kim Nguyên Bảo giơ bàn chân ngắn, nhỏ của mình về phía di động, đẩy về phía trước.
Di động bịch một tiếng, rơi trên sàn nhà.
Sở Hồi thấp giọng hô lên một tiếng, vội vàng nhặt điện thoại lên.
"Mày hư quá rồi." Sở Hồi lấy tay đè Kim Nguyên Bảo, lực rất mạnh, vô cùng ác liệt, nhưng giọng hắn lại rất mềm mại, có vẻ chỉ là oán giận.
Bên phía Minh Thù có tiếng nói chuyện nhưng không nghe rõ.
Sở Hồi chống cằm, tiếp tục nhàm chán chơi đùa với Kim Nguyên Bảo.
-
Minh Thù quay lại chỗ trang điểm, thợ trang điểm để cô đi thay trang phục trước.
Cô đành phải cầm trang phục sang gian phòng bên cạnh đổi lễ phục.
Thong thả cởi áo khoác ra, lúc lấy lễ phục từ trong túi ra có chút bất ngờ. Lúc Chanh đưa túi cho cô, trên mặt có thắt nút lại. Cô chưa hề mở ra, có người động vào túi sao?
Vừa rồi cô và Sở Hồi nói chuyện không lâu lắm, nhưng cũng chẳng phải là nói ngắn...
Minh Thù lấy lễ phục ra cẩn thận kiểm tra một lượt, không thấy có vấn đề gì. Tuy nhiên vì cẩn thận nên Minh Thù không đổi trang phục nữa.
Trực tiếp từ trong không gian lấy ra một chiếc váy có thể làm lễ phục để thay.
Hội trường bố trí ở nơi rất cao và rộng, nghe nói còn mời không ít minh tinh.
"Mời qua bên đây." Nghi thức hướng dẫn nhóm người đi vào hội trường.
Minh Thù cầm bút, đi sang bên cạnh ký tên, chụp ảnh.
Không may là Lâm Dư Tâm đúng lúc lại ở bên cạnh, cô ta liếc mắt nhìn Minh Thù cũng không biết là nhìn cái gì, sau đó nhanh chóng đi ra.
Minh Thù cắn môi dưới, ký xong tên thì rời đi.
Khi cô từ chỗ ký tên đi ra, bên kia đột nhiên có vài tiếng kêu sợ hãi.
Minh Thù quay đầu nhìn, hội trường bên đó có chút hỗn loạn. Cô nhìn thấy một người không quen biết đang mặc chiếc váy khi nãy, hình như có người đạp lên gấu váy, chiếc váy roẹt một tiếng tuột chỉ.
Lễ phục bị người động tới, cô không trả lại ngay cho Chanh mà để lại ở phòng trang điểm.
Không ngờ có người lại tự ý mặc.
Còn đã xảy ra chuyện.
Ánh mắt khi nãy của Lâm Dư Tâm...
Là nghi hoặc sao cô không mặc bộ lễ phục đó sao?
Đáng khen.
Điêu dân muốn chiếm đồ ăn vặt của trẫm.
Minh Thù gác chéo chân ngồi ở chỗ đồ ăn vặt. Đột nhiên bên cạnh có người ngồi xuống, Minh Thù liếc mắt qua là Sở Hàn.
"Đại thần, chỗ của anh ở phía trước mà."
Địa vị tiếng tăm của Hàn Giang Tuyết so với cô thì khác xa nhiều.
Sở Hàn khinh khỉnh liếc mắt nhìn Minh Thù: "Ngồi ở đâu cũng vậy mà."
Đương sự không thèm để ý, Minh Thù cũng sẽ không hé răng, chuyên tâm ăn đồ ăn vặt. Bên tai là âm thanh Sở Hồi ở bên kia, không biết đang làm cái gì mà gây ra tiếng động.
Bốn phía dần dần lấp đầy chỗ trống. Xung quanh Hàn Giang Tuyết đều là tiếng chào hỏi. Có lẽ vì Hàn Giang Tuyết ngồi đó nên mấy dãy ghế lục đục bị ngồi đầy, Hàn Giang Tuyết bốn phía tất cả đều là giọng nói chào hỏi, có thể là Hàn Giang Tuyết ngồi ở bên cạnh, mấy vị lớn tuổi đều qua đó ngồi. Minh Thù thấy có chút đột ngột.
Đương nhiên sau mấy câu chẳng khác gì oán giận của Minh Thù, những người này cũng không dám nói chuyện thêm với cô nữa.
Độc miệng như thế, làm sao mà gả đi được chứ.
"Úy Nhiên kia sao lại thân thiết với đại thần Hàn Giang Tuyết như thế chứ?"
"Ai biết cô ta dùng thủ đoạn gì."
"Mọi người nói xem có phải Uý Nhiên có..." Người đang nói chỉ vào đầu: "Thời gian gần đây, hành vi của cô ấy, tôi thấy rất giống..."
"Tác giả của chúng ta vốn dĩ là quần thể có nguy cơ cao, cả ngày đối diện với máy tính, thức đêm cho kịp bản thảo, tin giật gân còn ít hay sao? Còn có đủ loại áp lực của cuộc sống, đâu có ở ngoài ngắm cảnh như thế, có mắc phải bệnh gì, tôi cũng chẳng thấy lạ."
"Nói đúng lắm ha..."
Minh Thù không để trong lòng mấy lời bàn luận này. Bị người ta bàn tán mấy câu, cũng chẳng thay đổi được sự thật cô lợi hại hơn bọn họ.
Ngược lại Sở Hàn liên tục liếc mắt.
Dường như rất tò mò, cô nghe thấy những lời như vậy thế mà chẳng có chút phản ứng nào.
Buổi lễ trao giải coi như thuận lợi, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Dư Tâm có giải tiềm năng tốt nhất.
Minh Thù có giải có nhiều chuyển thể hay nhất, giống với Hàn Giang Tuyết, hai người cùng nhau lên bục nhận giải.
-
Trao giải xong, còn có chụp ảnh chung, phỏng vấn gì đó. Đến khi Minh Thù làm xong thì đã gần chín giờ.
Cô nói với Sở Hồi chín giờ về...
Minh Thù quay lại phòng trang điểm, ngay cả trang phục cũng không cởi, trực tiếp mặc áo khoác vào rồi đi.
"Úy Nhiên!"
Mấy cô gái từ phòng trang điểm tiến tới, ở giữa là cô gái khi nãy bị bêu xấu trên thảm đỏ.
Minh Thù bị bọn họ chặn ở phòng trang điểm.
"Có việc gì sao?"
"Lễ phục này sao lại bị hỏng?" Lễ phục bị ném về phía Minh Thù, Minh Thù né người sang một bên.
Trang phục rớt cạnh chân cô.
Trong đầu Minh Thù toàn là dấu chấm hỏi.
"Lễ phục bị hỏng đó, liên quan gì tới cô?" Thật sự là câu nghi vấn, Minh Thù thể hiện cô thật không hiểu nổi.
"Cô..." Cô ta kia nghiến răng: "Cô làm Như Ý xảy ra chuyện xấu lớn như thế, cô nói xem liên quan gì tới cô?"
Minh Thù đến quỳ với đầu óc của đám người này. Thông minh của bọn họ bị nữ chính ảnh hưởng hay là thật sự đang ở vạch xuất phát vậy?
"Nói có lý chút đi, lễ phục để ở trong này, các cô đã không thèm hỏi sự đồng ý của tôi đã lấy đi mặc, xảy ra chuyện còn trách tôi sao?"
Minh Thù dừng một chút: "Lễ phục này nếu không có vấn đề, tôi phải đổi bộ khác sao? Não các người chỉ sợ là có vấn đề..."
Đợi đã...
Minh Thù đột nhiên phản ứng kịp.
Cô đột nhiên cười tươi tắn: "Đúng, không sai! Là do tôi làm đấy!"
Vừa mới bị Minh Thù thanh minh các kiểu, đang thấy mình đuối lý, mấy người đang gây ồn ào thấy có chút vô lý: "..."