Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 110: Công Chúa Trấn Quốc (16)



Minh Thù ngầm chọc chọc vài cái mới về Thần Thiên Từ.

"Tiểu Từ."

Tay Minh Thù vừa chạm vào cửa phòng, giọng nói hiền hòa của Từ chủ vang lên từ đằng sau.

Minh Thù để lộ khuôn mặt tươi cười, xoay người:

"Từ chủ, trễ như thế này còn chưa ngủ sao?"

Từ chủ lắc đầu thở dài, rất không đồng ý nói: "Ngươi làm loạn quá tiểu Từ, trước đây ngươi không như thế."

Nếu Thần Thiên Từ sắp xếp người bảo vệ nàng, khẳng định biết nhất cử nhất động của nàng.

"Người sẽ thay đổi mà."

Minh Thù cười: "Ta không thể vĩnh viễn sống như trước đây."

Từ chủ đương nhiên biết con người sẽ thay đổi, nhưng thay đổi này của nàng cũng quá lớn.

Luôn cảm thấy...

Như thay đổi thành người khác.

Từ chủ mệt mỏi phất tay: "Chuyện bên Vinh Hoa công chúa đã xử lý tốt, đi vào nghỉ ngơi, nếu bệ hạ phái người đến điều tra, ngươi không nên nói bậy phối hợp một chút, người hãm hại ngươi, ta sẽ xử lý."

"Được."

Minh Thù nhanh chóng đồng ý.

Nàng đẩy cửa phòng đi vào, Từ chủ đứng bên ngoài một lúc mới rời đi.

Gian phòng không có gì khác với lúc nàng rời đi, nhưng Minh Thù đứng ở cửa một lát không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm sau tấm bình phong trong phòng.

"Nửa đêm, vào khuê phòng cô nương nhà người ta, chuyện này cũng không giống chuyện Vương gia có thể làm ra."

Sau tấm bình phong không có tiếng động, Minh Thù rất có kiên nhẫn chờ.

Trẫm có, chính là thời gian và kiên trì.

Sau thời gian uống cạn một chén trà, người sau tấm bình phong cuối cùng cũng nhịn không được, xoay người đi ra.

Một thân vương phục màu đen, ngoại trừ Hoài Vương còn có thể là ai.

Diệp Tùng cũng ra theo, ánh mắt không dám tùy tiện nhìn loạn, tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình.

"Trấn Quốc công chúa, cấu kết thích khách cướp công chúa một nước."

Hoài Vương đi ra, chính là ra oai phủ đầu, đem quyền chủ đạo nắm ở trong tay.

Minh Thù nhướng mày: "Ừm, ngươi muốn thế nào?"

"Mượn phòng công chúa trốn một chút."

Lúc này trong cung, khắp nơi đều là cấm vệ quân, cũng chỉ có Thần Thiên Từ là an toàn.

Nụ cười Minh Thù càng sâu, giọng nói càng lộ vẻ hiền hòa:

"Hoài Vương cho rằng, lúc này ta hô phi lễ, ngươi sẽ thế nào?"

"Lưỡng bại câu thương (*), không phải là cục diện Trấn Quốc công chúa muốn."

Hoài Vương vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt vô ý rơi vào nơi nào đó trong gian phòng, con ngươi hơi rụt lại, một lát sau liền khôi phục bình thường.

Diệp Tùng ở bên cạnh sốt ruột, Vương gia à, ngài nói như vậy, căn bản là không nói cái gì tốt đẹp cả?

"Con người ta..."

Minh Thù kéo dài âm: "Kỳ thực không quan tâm tình hình như thế nào, chỉ cần ta vui là được rồi."

Hoài Vương mặt lạnh như băng, cuối cùng cũng có vài phần cảm xúc, nhưng giọng nói không có gì thay đổi:

"Ngươi có thể thử xem."

Diệp Tùng: "..."

Cứ cảm giác, muốn đánh nhau rồi.

Vương gia à, bây giờ chúng ta là có việc cầu người, không thể uyển chuyển một chút sao?

Uyển chuyển một chút?

"Hừ."

Minh Thù cười lạnh một tiếng, đi tới bàn ở phía trước chân trà:

"Thử thì thử thôi, chúng ta xem vị kia sẽ tin tưởng ai."

Minh Thù uống một hơi, cạn sạch nước trà trong chén, ý cười dịu dàng trong mắt.

Hoài Vương đương nhiên biết, nếu thật sự làm ồn ra ngoài, không cần đoán, vị kia cũng sẽ tin tưởng Thần Thiên Từ mượn cơ hội diệt trừ mình.

"Trấn Quốc công chúa, người đừng..."

Diệp Tùng nhanh chóng níu Hoài Vương lại, vì nếu vậy sẽ tiếp tục làm xấu quan hệ, nỗ lực giải thích:

"Chúng ta cũng không có ác ý, chỉ là mượn chỗ người trốn một lát. Chúng ta không có xung đột lợi ích trực tiếp gì với người, không cần phải làm quan hệ trở nên khó chịu, không phải sao?"

Câu nói này ngầm đại khái là... Chúng ta đều nắm nhược điểm của đối phương, quan hệ chuyển biến xấu, đối với người nào cũng không tốt cả.

"Không phải là ta muốn quan hệ chuyển biến xấu, là vị Vương gia nhà ngươi."

Hơn nửa đêm, vào khuê phòng nhà người ta, muốn trốn còn giả vờ uy phong lẫm liệt, cho rằng trẫm đây là chợ bán thức ăn à?

Diệp Tùng cùng Hoài Vương nói nhỏ hai câu, hắn đi đến trước mặt Minh Thù, thấp giọng nói:

"Tính tình này của Vương gia, kỳ thực cũng không có ý gì khác, người đừng để trong lòng, thuộc hạ xin lỗi người, xin công chúa điện hạ để chúng ta ở chỗ này trốn một lát."

Minh Thù mỉm cười, nói rõ ràng từng chữ:

"Ở đây không chào đón các người, không đi ta la lên đấy."

"Trấn Quốc công chúa..."

"Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, trong tay cũng không sạch sẽ, nếu để mọi người biết, ai xui xẻo còn chưa biết đâu."

Minh Thù dừng một chút: "Huống chi, ta còn có Thần Thiên Từ làm hậu thuẫn, ngài cảm thấy thế nào, hoàng thúc?"

Nàng chỉ đường cho thích khách bắt cóc Vinh Hoa công chúa, nhưng Hoài Vương đêm hôm khuya khoắt xuất hiện trong hoàng cung, ý đồ không rõ ràng.

"Đi."

"Vương gia..."

"Đi."

Giọng nói Hoài Vương không có chút cảm xúc nào.

Diệp Tùng không còn cách nào, theo Hoài Vương rời phòng.

Thần Thiên Từ rất yên tĩnh, nhưng bên ngoài Thần Thiên Từ, tuyệt không yên tĩnh như bên trong, khắp nơi đều là âm thanh của cấm vệ quân.

"Vương gia, bây giờ chúng ta không đi ra ngoài được, bên ngoài tất cả đều là cấm vệ quân."

Diệp Tùng lo lắng, nếu như không phải Vương gia ra oai phủ đầu người ta, bây giờ bọn họ cũng không bị đuổi ra ngoài.

"Ngươi thấy bức tranh kia không?"

Hoài Vương không đáp mà tiếp tục hỏi.

"Bức tranh?"

Diệp Tùng có chút mờ mịt.

Lúc đó, Diệp Tùng cũng không dám nhìn loạn, đó chính là khuê phòng của Trấn Quốc công chúa. Dù cho nàng không phải Trấn Quốc công chúa, cũng là một cô nương, hắn là một người nam nhân, làm sao có thể tùy tiện mở to mắt nhìn lung tung, cho nên căn bản không chú ý tới có bức tranh gì.

Nhưng Diệp Tùng nhanh chóng phản ứng kịp, hắn hơi khiếp sợ:

"Tại sao bức tranh đó, ở trong tay Trấn Quốc công chúa?"

Ánh mắt Hoài Vương thâm trầm, nhìn về phía tẩm cung hoàng đế:

"Ngoại trừ vị kia cho, còn có thể là ai?"

Diệp Tùng kinh hồn bạt vía, lẩm bẩm nói:

"Bệ hạ cũng quá lớn mật, lại đem bức tranh cho Trấn Quốc công chúa."

Hoài Vương cười nhạt: "Thần Thiên Từ, mới là nơi an toàn nhất."

Thần Thiên Từ cất giấu bao nhiêu bí mật, lại cất giấu bao nhiêu cao thủ.

Vị kia đem bức họa đặt ở Thần Thiên Từ, hành động thông minh.

"Hoài Vương điện hạ."

Giọng nói bi thương, ở trong bóng tối vang lên.

Diệp Tùng dựng cả tóc gáy, trong lòng ảo não, hắn lại không cảm nhận được có người đến gần.

"Hoài Vương không cần lo lắng."

Từ chủ trong chỗ tối đi tới, trên mặt mang theo ý cười hiền lành:

"Hoài Vương đêm khuya đến chơi, lão phu đã không nghênh đón từ xa."

"Là bản vương thất lễ."

Ngoài miệng nói thất lễ, nhưng giọng nói và hành động kia, cũng không có phân nửa tư thái thất lễ.

"Ha ha."

Từ chủ cười nhẹ hai tiếng: "Năm đó, Hoài Vương điện hạ rời đi, vẫn còn là trẻ con, không ngờ thoáng cái đã nhiều năm trôi qua như vậy."

Hoài Vương im lặng.

Từ chủ vuốt râu mình, tiếp tục nói: "Thần Thiên Từ không muốn dính dáng đến những tranh đấu vô vị này."

Hoài Vương nói: "Đến bây giờ, Thần Thiên Từ không thể không quan tâm."

Từ chủ thở dài: "Thần Thiên Từ bảo vệ hoàng thất qua nhiều triều đại, đây là số mệnh không thể tránh thoát. Thế nhưng tiểu Từ, lão phu muốn nàng an ổn sống đời này."

"Nàng thân là nhà tiên tri, không thể sống yên ổn qua ngày."

"Cho nên lão phu có chuyện muốn nhờ." Từ chủ đổi đề tài.

Hoài Vương bỗng dưng không lên tiếng.

Trong lòng có tia sáng điên cuồng xẹt qua, hắn chỉ muốn duy trì thiết lập cố định, vì sao luôn có người muốn phá thiết lập của người khác.

Để hắn làm Vương gia cao ngạo lạnh lùng không tốt sao?

***

(*) Lưỡng bại câu thương: Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Truyện Trương Nghi Liệt". 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.