“Được thôi.” Minh Thù buông Andrew ra, Andrew thở ra một tiếng ngã trên mặt đất.
Toàn thân Andrew bất lực, đứng dậy cũng không nổi.
“Cha!” Đáy mắt Thụy Sa toàn sự hận thù: “Ngươi đã làm gì cha ta!”
“Chân hắn bị mềm nhũn, chuyện này cũng trách ta?” Minh Thù dừng một chút, nhấp môi khẽ cười thành khẩn đổ vỏ: “Được rồi, tại ta, đều là lỗi của ta.”
Hận thù càng nhiều.
Andrew đâu chịu nổi loại nhục nhã này, đối phương chỉ có một người, bên này hắn nhiều Huyết tộc như vậy cũng không bắt được cô ta.
Một đám rác rưởi!
Thụy Sa cắn môi, nói từng chữ: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Minh Thù chỉ về Liễu Loan Nguyệt: “Lúc ngươi động vào cô ấy, lẽ nào chưa từng nghĩ đến kết quả này?”
Điểm tâm nhỏ của trẫm ai cũng có thể động vào sao?
Trẫm không cần thể diện à!
Thụy Sa nhìn theo, hận ý trong đáy mắt lớn hơn: “Cô ta là con người, vì sao ngươi lại che chở cô ta như vậy?”
Thụy Sa đột nhiên kích động hét lên: “Ngươi như vậy, Sở Việt cũng như vậy, rốt cuộc cô ta có gì tốt!”
“Cô ấy ngon miệng nha.”
Thụy Sa: “…”
Ngon miệng? Ngon miệng là có ý gì?
“Ngươi đáng đời...” Giọng Thụy Sa khàn khàn, tràn đầy hận ý, mắt nhìn về phía Liễu Loan Nguyệt: “Ngươi đáng đời! Ai bảo ngươi dụ dỗ Sở Việt, rõ ràng... rõ ràng Sở Việt đang ở bên cạnh ta, là ngươi…”
“Chờ một chút.” Minh Thù giơ tay lên: “Có phải ngươi nhầm lẫn gì không, cô ấy mới là Sa Sa, nếu như không phải ngươi thế thân cô ấy, nói với Sở Việt người trước đây cứu hắn chính là ngươi, Sở Việt sẽ ở bên cạnh ngươi sao?”
Trong đầu Thụy Sa hiện lên cảnh tượng lần đầu gặp nhau với Sở Việt.
Khi đó, cô không có nói cho Sở Việt biết chuyện đó, cô cũng không cam chịu không muốn dựa vào một người con gái khác để giành lấy sự yêu thích của hắn.
Nhưng mà...
Sở Việt đối với cô cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí không muốn cùng cô nói hơn một câu, liếc nhìn cô một cái.
Mãi đến khi hắn biết cô là Sa Sa, tình hình dần dần chuyển biến tốt đẹp...
Cô cho ràng sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ thích mình.
Minh Thù tiếp tục nói: “Người Sở Việt thích là Sa Sa - người đã từng cứu hắn, không phải là ngươi, một Sa Sa thế thân.”
“Ngươi nói bậy, người Sở Việt thích là ta! Nếu như không phải tại ngươi, Sở Việt sớm muộn cũng sẽ thích ta!” Chỉ cần cô ở bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ thích cô.
Minh Thù không hề có thành ý xin lỗi: “À, vậy thật xin lỗi, ta tồn tại chính là vì không cho hắn thích ngươi.”
“Vì sao?” Ánh mắt Thụy Sa nhìn Minh Thù như phóng dao qua, tựa như có thể lóc xương lột da cô.
Minh Thù buông tay: “Vì để làm ngươi tức giận, để cho ngươi xinh đẹp hơn.”
Larisa: “…”
Cái tên điên này nói cái gì vậy?
Cô tức giận thì liên quan gì đến xinh đẹp?
“Thụy Sa...” Andrew nhìn con gái nhà mình: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quan Sa là ai? Đến cùng con đã làm cái gì?”
Sở Việt mà hắn biết, là hoàng tử Ludwig. Sa Sa là ai? Sao lại có quan hệ dính líu đến con gái hắn? Cái gì thế thân? Thụy Sa thích Ludwig? Là loại chuyện gì vậy?
Đối mặt với chất vấn của Andrew, Thụy Sa đột nhiên im lặng.
Chuyện này cô giấu Andrew làm.
-
Thụy Sa không biết nên giải thích thế nào với Andrew, tất cả những điều này đều là do Phất Vũ đem tới, không có cô ta cũng sẽ không có cục diện bây giờ.
Cô nên vào lúc Sở Việt phát hiện Liễu Loan Nguyệt trước đây, đuổi cô ta đi.
Sở Việt vĩnh viễn sẽ không quen biết Liễu Loan Nguyệt, cô sẽ cùng Sở Việt mãi mãi ở cạnh nhau.
Nhưng mà...
Tất cả những điều này đã bị hủy hoại.
Là Phất Vũ tự tay hủy diệt tất cả của cô.
“Ta giết ngươi!”
Thụy Sa đột nhiên nhào qua phía Minh Thù, mắt đầy tia máu tràn ngập thù hận vô tận.
Minh Thù lắc mình tránh ra, xuất hiện bên cạnh Thụy Sa, nắm bả vai thuận thế kéo cánh tay sau đó Minh Thù ném qua vai.
Thụy Sa mặc kệ thân thể đau đớn, trong chớp mắt nằm trên đất, móng tay biến thành sắc nhọn muốn tấn công chân Minh Thù.
Minh Thù nhấc chân đá cổ tay cô ta, thân thể Thụy Sa bị trượt lui về phía sau.
Thụy Sa bị Minh Thù đánh đến mấy lần, giống như đánh vào xương tủy, đau đến mức cô ta có chút đứng không vững.
Thụy Sa nhắm về phía Liễu Loan Nguyệt, ánh mắt hung ác đột nhiên nhảy đến phía sau Liễu Loan Nguyệt, từ phía sau kèm cô ở hai bên, móng tay sắc bén bóp vào cổ Liễu Loan Nguyệt.
“Đừng qua đây, nếu không... ta giết cô ta!”
Liễu Loan Nguyệt bị Thụy Sa kéo đứng lên, trên cổ đã bắt đầu chảy ra vết máu đỏ thẫm, hương vị ngọt ngào lan truyền trong không khí, ánh mắt thèm thuồng của Huyết tộc rơi trên người cô.
Thụy Sa cũng không biết máu của Liễu Loan Nguyệt lại thơm như vậy, cô giật giật yết hầu.
Thì ra ngon miệng, chính là ý này.
“Ngươi cho rằng cô ta quan tâm ngươi nhiều như vậy sao? Chẳng qua cô ta chỉ muốn luyện ngươi thành huyết nguyên.” Vẻ mặt Thụy Sa có chút ghê tởm.
Liễu Loan Nguyệt đương nhiên biết, lúc gặp mặt cũng đã nói.
Cho nên lời nói của Thụy Sa cũng không làm cho Liễu Loan Nguyệt lộ ra vẻ mặt khiếp sợ hay tuyệt vọng.
“Ngươi dụ dỗ Sở Việt bằng cách này đúng không?” Thụy Sa giống như thông suốt, nghĩ ra điểm then chốt: “Sở Việt tuyệt đối sẽ không thích ngươi, nhất định là ngươi dùng máu dụ dỗ hắn!”
“Ta không có...” Liễu Loan Nguyệt yếu ớt phản bác.
Sở Việt...
Người đó, cô cũng không biết vì sao đột nhiên bắt đầu xuất hiện bên cạnh cô.
Cô thậm chí không biết hắn là Huyết tộc.
“Ngươi còn ngụy biện.” Thụy Sa tay dùng sức, lượng máu thẩm thấu được càng nhiều càng nhanh hơn, trong không khí đều là hương vị ngọt ngào.
Bị máu tươi kích thích, các Huyết tộc rục rịch.
Từng giọt, từng giọt.
Minh Thù xăng tay áo xông tới.
Lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ có biết hay không!
“Phất Vũ ngươi đứng lại!”
Lời chỉ trích của Thụy Sa vang dội toàn bộ không gian.
“Đừng tới đây, tới nữa ta thực sự sẽ giết cô ta.”
“Ngươi đứng lại! Ngăn cô ta lại!” Thụy Sa hét lên với những Huyết tộc đang ngây người: “Ngăn cô ta lại cho ta.”
Thụy Sa giữ Liễu Loan Nguyệt lui về phía sau, với lực tay không mạnh không nhẹ, đưa tới lượng máu của Liễu Loan Nguyệt mất nhanh hơn.
Minh Thù lướt qua những Huyết tộc kia, âm thanh không lớn không nhỏ lọt vào tai Thụy Sa: “Cô ấy chết rồi, ta cũng sẽ giết chết ngươi.”
“Thụy Sa, cẩn thận.”
Andrew hơi hoảng sợ hướng phía Thụy Sa kêu lên.
Thụy Sa cảm giác được phía sau có nguy hiểm không kịp né tránh.
Liễu Loan Nguyệt thoát ra từ trong tay cô, Minh Thù muốn đến đỡ Liễu Loan Nguyệt, nhưng Liễu Loan Nguyệt đã được một người khác đỡ, nhảy đến bên kia.
Minh Thù trừng mắt: “…”
Điểm tâm nhỏ của trẫm!
Thụy Sa không chịu sự khống chế, nhào lộn hai vòng trong không khí đụng vào lồng sắt.
“Thụy Sa.”
Andrew không biết ở đâu có sức lực từ dưới đất đứng lên, lảo đảo chạy đến trước lồng sắt đỡ Thụy Sa dậy.
Sở Việt ôm Liễu Loan Nguyệt, trong ánh mắt kinh ngạc của Liễu Loan Nguyệt cúi đầu sát vào cổ cô, cảm giác lạnh như băng lướt qua máu tươi ngừng chảy.
“Sở Việt!”
Minh Thù tiến lên, đem Liễu Loan Nguyệt từ trong ngực hắn kéo qua: “Cầm thú nhà ngươi!”
Sở Việt sợ dằn co với Minh Thù làm cho Liễu Loan Nguyệt lại bị thương tổn, hơi buông tay Liễu Loan Nguyệt ngã vào trong lòng Minh Thù.
“Tôi cầm máu cho cô ấy.” Sở Việt bình tĩnh giải thích.
“Cần tới anh sao?” Minh Thù ép ra nụ cười: “Sao không đến sớm hơn?”
Sắp qua màn, nhân vật nam chính đột nhiên chạy đến đoạt boss, trẫm không cần thể diện sao!
“…”
Sở Việt không muốn gây sự với Minh Thù về vấn đề này, ánh mắt nhìn Liễu Loan Nguyệt.
Liễu Loan Nguyệt núp trong lòng Minh Thù, giống như gà con tìm được mẹ.
Sở Việt đột nhiên không biết nói sao: “…”
Vừa rồi cô rõ ràng run dữ dội hơn, sao bây giờ không run nữa?