Minh Thù lật hết tất cả tư liệu, nhưng không tìm được tin tức hữu dụng nào.
Tô Miên đứng ở một bên: "Có lẽ hắn gạt em."
Minh Thù lật một đống tư liệu trước mặt: "Không phải."
Cô uống qua máu của hắn, đột nhiên gia tăng năng lượng...
Tô Miên đi qua ôm Minh Thù từ phía sau, cằm đặt lên vai cô: "Em quan tâm tôi thế sao?"
Minh Thù nhẹ rên một tiếng: "Hắn mượn cớ gây chuyện với tôi, nếu tôi không lấy lại danh dự về sau làm sao lăn lộn đây?"
Tô Miên: "..."
Thì ra không phải vì hắn.
Minh Thù nghiêng đầu, hôn một cái lên cánh môi hắn: "Tôi cũng không muốn lại lao lực đổi một món ăn khác."
Tô Miên: “...” Cho nên hắn phải cám ơn vì mình được ăn sao?
Lúc Sở Việt tiến vào thấy tư thế của hai người, hắng giọng một cái, Tô Miên buông Minh Thù ra sắc mặt tự nhiên đứng lên.
“Trước đây phát hiện vài chỗ không rõ của bọn họ, đây là tư liệu lấy về từ những nơi đó.”
Sở Việt đưa một cái rương đến trước mặt Minh Thù.
Minh Thù lật qua lật lại, đa số đều đã thấy qua từ chỗ này, những tư liệu chưa thấy qua cũng không liên quan gì đến Tô Miên.
Sở Việt nói: "Trong Huyết tộc có kiến thức không ít, có thể biết được cái gì đó."
Minh Thù ngẫm lại cũng có lý, kêu Đồng Diệp liên lạc với những Huyết tộc đã sống lâu năm.
Nhưng mà những Huyết tộc này qua đây xem cũng không nhìn ra gì cả, ở trong mắt bọn họ Tô Miên chính là một người bình thường.
"Tôi thực sự không sao cả." Tô Miên bị giày vò mấy ngày nay rất không có tinh thần.
Minh Thù liếc hắn một cái, không nói chuyện.
Tô Miên: “...” Ý gì vậy chứ!
Biểu cảm đó của cô là gì? Ghét bỏ cái quái gì!
Lão tử thế này cô có thể chê sao?
"Phất Vũ, tôi gọi Cổ Sâm tới." Đồng Diệp đột nhiên dẫn một lão già tới.
"Cổ Sâm."
Đồng Diệp mời Cổ Sâm tới, có lẽ nhận ra sự ngoài ý muốn của Minh Thù, tên Huyết tộc này hầu như sẽ không rời đi.
Cổ Sâm gật đầu với Minh Thù, rồi nhìn qua Tô Miên phía bên cạnh.
Đến cũng đến rồi, Minh Thù kêu Cổ Sâm giúp Tô Miên xem thử.
Quá trình kiểm tra cũng giống những Huyết tộc khác.
Một lúc lâu, Cổ Sâm nói với Minh Thù: "Phất Vũ, ta nói riêng với ngươi."
Minh Thù dẫn Cổ Sâm ra bên ngoài, nghiêm túc nói: "Ngươi nghe qua chén thánh chưa?"
Minh Thù suy nghĩ một hồi: “Trong năm thánh khí không có cái này đúng không?”
"Ừ." Cổ Sâm gật đầu: "Vì chén thánh không phải là thánh khí."
Căn nguyên của chén thánh còn cổ hơn những thánh khí khác, nghe đồn là Huyết tộc đời đầu truyền xuống, thế nhưng chén thánh đã sớm thất truyền rồi.
Nhưng thỉnh thoảng cũng nghe đến tin tức chén thánh, cho đến tận bây giờ những Huyết tộc biết đến chén thánh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Cái này có liên quan gì đến Tô Miên?”
"Hắn chính là chén thánh."
"..."
Một người đang yên đang lành, lại nói hắn là một cái ly!
Chắc ngươi là lang băm rồi!
Cổ Sâm giống như biết Minh Thù đang suy nghĩ gì: "Chén thánh không phải là một vật thể nó là huyết mạch, tượng trưng cho huyết mạch tinh khiết nhất của Huyết tộc, con người có một từ gọi là phản tổ."
"Ngươi uống qua máu của hắn chưa?" Ánh mắt đục ngầu của Cổ Sâm liếc một vòng trên người Minh Thù: "Có phải cảm thấy năng lượng tăng mạnh hay không? Đây chính là năng lượng thánh bôi, bây giờ hắn còn chưa thức tỉnh, một khi thức tỉnh, máu của hắn sẽ có công hiệu lớn hơn nữa."
"Hắn sẽ như thế nào?"
Cổ Sâm trầm tư trong chốc lát: "Trong lịch sử ghi chép, tổng cộng xuất hiện ba lần, ba lần đều chết yểu trong lúc thức tỉnh."
“Hậu quả khi thất bại thì sao?”
"Thích chết chóc. Không có người ngăn cản, hắn sẽ không bao giờ ngừng đánh." Giọng nói Cổ Sâm tựa như có hơi bay xa: "Nghe nói Hội Cứu Thế sẽ thu thập thánh khí, nếu như lại xuất hiện chén thánh, nếu tôi đoán không lầm bọn họ muốn lợi dụng năng lượng thánh khí, làm cho hắn thành công thức tỉnh..."
"Không thức tỉnh thì sao? Có phải hắn vẫn bảo toàn hình dáng của con người không?"
"Thời gian tới, tự nhiên sẽ thức tỉnh." Giả Sâm thở dài: "Thiên đạo luân hồi, tự có số phận."
Minh Thù nhìn ánh mắt trời phía xa chiếu không tới, dùng sức nắm lấy lan can.
-
Mộ Thánh Ninh.
Liễu Loan Nguyệt ôm cây gậy sắt, khẩn trương lấy đèn pin rọi bốn phía, ma cà rồng cũng có nói không chừng cũng sẽ có quỷ chứ nhỉ?
"Phất Vũ, muộn thế này đến quấy rầy không tốt lắm."
Minh Thù đi về phía ngôi mộ: "Tôi không kêu cô tới, chính cô tự muốn theo tới... Theo sát chút, không có quỷ nào dám làm phiền cô đâu."
Liễu Loan Nguyệt chạy mấy bước đuổi kịp Minh Thù.
Minh Thù đi vào bên trong, tùy tiện đào cái hố trên mặt đất, sau đó ném thú nhỏ vào, không để ý thú nhỏ giãy dụa cầm cây xẻng chôn.
Liễu Loan Nguyệt nhìn thú nhỏ bị một đống cát bụi vùi lấp: "Phất Vũ... Sao cô lại chôn nó?"
"Phòng ngừa nó chạy mất."
Liễu Loan Nguyệt: “???”
Rốt cuộc bọn họ tới đây làm gì? Tại sao còn phải mang theo cây gậy sắt chứ?
Mấy phút sau, thú nhỏ từ trong đất chui ra ngoài, vô cùng có tính người "xùy xùy xùy" vài tiếng, bộ lông đủ màu sắc run lên bần bật, móng vuốt nhỏ cào mặt đất, bắt đầu tính sổ.
Minh Thù vươn một ngón tay, ấn đầu nó xuống.
Đầu thú nhỏ dựa vào trên mặt đất.
“Ở đâu?”
Thú nhỏ giãy dụa.
Con sen, ngươi buông ra, cái đầu muốn rớt ra rồi!
Mưu sát!
Mưu sát thú kìa!
Ngươi đây là hành hạ động vật, ta muốn buộc tội ngươi!
Ta nói ta nói, ngươi buông ta ra, không buông ra làm sao ta chỉ!
"Dẫn đường."
Thú nhỏ tức giận lăn hai vòng trên mặt đất, lăn vào sâu trong khu mộ.
Toàn bộ hành trình Liễu Loan Nguyệt dùng ánh mắt thần kỳ, tôn sùng mù quáng nhìn Minh Thù.
-
Thú nhỏ đứng ở chỗ cây tường vi nở cực kì diêm dúa, nhảy đến một ngôi mộ được hoa tường vi quấn lấy, lắc lắc bộ lông, móng vuốt nhỏ run lên.
Con sen mau nhìn đi, đây chính là giang sơn ta đánh đổi vì cô đó.
Minh Thù tát một cái, thú nhỏ bay ra ngoài, rơi vào trong bụi hoa tường vi tức giận bò dậy.
Minh Thù dọn dẹp sạch sẽ đống hoa tường vi, từ tay Liễu Loan Nguyệt lấy một cây gậy sắt: "Đào đi."
Liễu Loan Nguyệt: “...”
Hơn nửa đêm...
Chạy tới đây đào mộ?
Liễu Loan Nguyệt chà xát cánh tay, thấy Minh Thù đã bắt đầu chắp hai tay, bốn phương tám hướng bái một vòng, sau đó đi qua hỗ trợ.
Rất nhanh bốn phía hiện ra một cái hố, thế nhưng trong lòng đất không có gì cả, không có quan tài cũng không có hài cốt.
Liễu Loan Nguyệt có chút kỳ quái, vị trí này của bọn họ... đáng lẽ phải đào được quan tài chứ?
Có lẽ chôn khá sâu...
Nhưng sau đó, đào sâu hơn nữa, cũng không thấy có cái quan tài nào.
Liễu Loan Nguyệt mệt mỏi đến toàn thân chảy đầy mồ hôi, Minh Thù ngồi sát mép bổ sung thể lực.
Liễu Loan Nguyệt từ trong hố ngửa đầu nhìn Minh Thù, hỏi ra sự nghi ngờ của mình: "Vì sao nơi này không có quan tài hài cốt?"
Minh Thù nghiêm túc nói: "Có thể là thi thể thành tinh ôm quan tài chạy mất rồi!"
Liễu Loan Nguyệt lập tức run một cái, dưới bàn chân có khí lạnh xông lên.
“Lừa cô thôi, nơi này không có chôn người, làm sao có quan tài và hài cốt chứ?”
"Cái này... không phải mộ sao?"
"Ai quy định mộ nhất định phải chôn người chứ."
"Nhưng không chôn người làm sao gọi là mộ chứ?"
"Hù dọa cô thôi."
“...” Người nào nhàm chán như vậy.
Sở Việt đi ra tìm người, yên lặng xuất hiện ở bên cạnh: "Mọi người ở chỗ này làm cái gì?"