Minh Thù lấy một cái ghế, ngồi trước mặt đám lưu manh đang bị trói.
Tên lưu manh mắt gà chọi dẫn đầu hét lên: "Tiểu tiện nhân, cô biết tôi là ai không?"
Minh Thù thương lượng: "Thay lời thoại được không?"
Mỗi lần đều là câu này, mấy bộ phim trong tivi dạy ra cái gì thế không biết.
Tên lưu manh: "???"
Thay lời gì cơ?
Mắt gà chọi không hiểu bỏ qua, tiếp tục hét lên: "Cô mau thả chúng tôi ra, sau đó xin lỗi chúng tôi, nếu không... cô đừng nghĩ có thể ở đây được nữa!"
"Oa, thật là lợi hại." Minh Thù vô cùng cổ vũ, sau đó tiếp tục ăn quýt.
"Biết lợi hại thì nhanh thả chúng tôi ra, cả vùng này đều là địa bàn của đại ca chúng tôi, cô dám đụng đến chúng tôi chính là gây khó dễ với đại ca chúng tôi."
"Oa, đại ca cậu thật lợi hại." Tiếp tục ăn quýt.
Mắt gà chọi cũng không ngốc, thấy biểu cảm Minh Thù không hề có thành ý cũng biết căn bản không dọa được cô.
Đã có chuyện gì xảy ra với cô gái này...
Ngày hôm qua còn bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, ngày hôm nay lại giống như một người khác.
Minh Thù ăn xong đĩa quýt, đặt đĩa lên trên đầu mắt gà chọi: "Đừng nhúc nhích, rớt vỡ thành bao nhiêu mảnh, tôi sẽ đánh cậu bấy nhiêu lần."
Mắt gà chọi: "???"
Mắt gà chọi cảm giác mình đang bị sỉ nhục, lắc đầu đĩa rơi trên mặt đất vỡ thành vô số mảnh.
Minh Thù nghiêng đầu, nhìn người phía sau vẫy tay: "Qua đây đếm xem, vỡ thành bao nhiêu mảnh."
Người trong quán bar đầu đầy dấu chấm hỏi, một cậu bé bị đẩy ra ngoài, hắn chần chừ tiến lên nhặt các mảnh vỡ đĩa lên ghép lại.
"Chị Khởi, tổng cộng mười tám mảnh."
Sau đó mắt gà chọi chỉ nghe thấy cô gái ngồi trước mặt hắn dùng giọng mềm mại, dễ nghe nói: "Chín bỏ làm mười, coi như là hai mươi đi."
Mắt gà chọi: "???"
Còn có thể tính như vậy? Không phải, dựa vào cái gì đánh hắn...
Các đàn em của mắt gà chọi nhìn đại ca nhà mình bị đè xuống đánh hai mươi lần, không nhiều không ít.
Các đàn em này cũng không dám thở mạnh, cố gắng giảm thấp cảm giác về sự tồn tại của mình.
Đại ca xã hội đen Minh Thù phủi quần áo về chỗ ngồi: "Ngày hôm nay các ngươi tới làm loạn, việc buôn bán và những cái khác trong cửa hàng bị tổn thất, e rằng các ngươi nên bồi thường một chút."
Mắt gà chọi: "Hả?"
Minh Thù nghiêng đầu hỏi cậu bé ghép đĩa: "Bình thường quán bar buôn bán lời lãi bao nhiêu?"
Cậu bé không rõ ràng lắm, hắn nhìn về cô gái đeo kính ở đằng sau.
"Chị Khởi... buôn bán bình thường chúng ta thu được năm chục ngàn đến bảy chục ngàn."
Minh Thù nhìn về phía mắt gà chọi: "Nghe thấy không?"
Mắt gà chọi: "..." Sao cô không đi làm ăn cướp đi!
"May cho cậu là cửa hàng của tôi không lớn, nếu như đổi cửa hàng ngày lời lãi mấy triệu, sợ rằng cậu sẽ phải bồi thường đến táng gia bại sản." Minh Thù cười híp mắt nói: "Không đánh nhau thì không quen biết, xét về việc lúc trước cậu chăm sóc cho tôi như vậy, cộng thêm những tổn thất khác trong cửa hàng, giá tổng cộng một triệu."
Mắt gà chọi: "..." Cả người hắn cộng lại cũng không đến một nghìn.
"Cậu ở chỗ này của tôi gây chuyện, tôi bắt cậu bồi thường có lý do, có chứng cứ." Minh Thù không sao cả: "Cậu cũng có thể lựa chọn báo cảnh sát, tôi còn có thể thuận tiện lấy thêm phí tổn thất tinh thần."
Mắt gà chọi: "..."
Mắt gà chọi thở hổn hển trừng mắt nhìn Minh Thù.
Người kia thì lại bình tĩnh thoải mái khoanh tay trước ngực nhìn hắn, khóe miệng mang theo ý cười nhìn qua vô hại, chỉ có một người như vậy lại khiến cho bọn họ chật vật đến tận bây giờ.
Một lát sau, mắt gà chọi mới nói ra được bốn chữ: "Tôi không có tiền!"
"Không có tiền mà còn dám tới phá cửa hàng?"
"Có tiền tôi cần gì phải đến đập phá cửa hàng!" Cần gì phải làm lưu manh!
"Có tiền để bồi thường."
"..."
Xã hội đen Minh Thù giẫm mạnh xuống đất, để tay trên đầu gối: "Tôi nói cho các ngươi biết, ngày hôm nay nếu như không bồi thường được, sợ rằng các ngươi không thể đi ra khỏi cái cửa này đâu."
Đám lưu manh trợn tròn mắt, trước đây cho tới bây giờ vốn đều là đi uy hiếp người khác.
Tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bị người ta uy hiếp như thế này.
Nhưng mà bây giờ bọn họ cái gì cũng không làm được.
Rõ ràng đây là công việc kiếm tiền nhanh chóng, ngày hôm nay sao lại khó giải quyết vậy!
Đám lưu manh đối mặt nhìn nhau, dưới cái nhìn chăm chú của Minh Thù bắt đầu góp tiền.
Một triệu đồng đối với bọn họ mà nói cũng không phải là số tiền nhỏ.
"Đại ca chúng tôi có tiền!" Mắt gà chọi mắt thấy Minh Thù muốn đánh hắn, nhanh chóng gào lên: "Đại ca có tiền, cô để cho tôi gọi điện thoại cho đại ca, nhất định sẽ đưa cho cô."
Hắn không muốn lại chịu đòn.
"Tôi đâu có ngu, để đại ca các người dẫn người đến đánh tôi à?"
Mắt gà chọi: "..."
Minh Thù tìm điện thoại di dộng của mắt gà chọi, tìm được số điện thoại của đại ca hắn, nhắn tin bảo hắn chuyển một triệu đồng qua.
Đối phương trước tiên gọi điện thoại lại.
Minh Thù nhặt con dao gọi hoa quả dưới đất lên, đặt vào cổ mắt gà chọi: "Nói cho cẩn thận."
Mắt gà chọi: "..."
"Đại ca..." Mắt gà chọi yếu ớt kêu một tiếng, dao trên cổ hạ thấp xuống sát vào cổ, hắn lập tức nói: "Tôi... nhà tôi xảy ra một số chuyện, cần phải làm phẫu thuật, tiền phẫu thuật cần một triệu đồng, anh có thể cho tôi vay được không?"
Đối phương không biết nói gì đó, mắt gà chọi cám ơn liên tục.
Minh Thù ngắt điện thoại, một lát sau tài khoản cô gửi tới được chuyển khoản đến một triệu.
Minh Thù ném đám người kia đi ra ngoài, dọa trước mặt bọn chúng, cười híp mắt nói: "Tôi biết các người muốn dẫn đại ca các người đến đây, có điều tôi khuyên các người tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng, lần sau có lẽ sẽ phải bồi thường mười triệu, đương nhiên nếu là đại ca các người nhiều tiền không có chỗ tiêu, tôi sẽ không để ý."
Mắt gà chọi: "..." Lời nào cô cũng nói cả rồi, tôi còn biết nói gì nữa!
"À, có cần tôi viết hóa đơn cho các người không, để các người tìm Nhan Tuyết chi trả?" Minh Thù cảm thấy rất cần phải làm việc này, trong tầm mắt kỳ lạ của đám lưu manh, cô bắt đầu viết hóa đơn.
Minh Thù đặt hóa đơn vào trong tay mắt gà chọi, nở nụ cười nhạt: "Thay tôi chào hỏi Nhan Tuyết nhé."
Mắt gà chọi: "..."
Cô ta biết.
Cô dĩ nhiên biết là Nhan Tuyết thuê bọn họ tới.
Mắt gà chọi cảm thấy xung quanh gió lạnh từng cơn, không dám chờ lâu nhanh chóng lùi lại.
Người trốn phía sau cửa trong quán bar thấy những tên lưu manh đi ra, lần lượt đi tới mỗi người đều tỏ vẻ lo lắng.
"Chị Khởi, như vậy sẽ không sao chứ?"
"Chị Khởi, bọn họ nhất định sẽ trả thù chúng ta..."
"Tôi xem hay là báo cảnh sát đi."
Minh Thù phất tay: "Nên làm việc gì thì đi làm đi, việc này tôi biết phải giải quyết như thế nào."
Mọi người nhìn Minh Thù, muốn nói cái gì đó nhưng do chuyện lúc trước đã ảnh hưởng sâu sắc tới bọn họ, lại không dám nói gì đều tản đi.
Bị đập phá chính là đại sảnh, có điều đại sảnh chính là sàn nhảy cũng không có nhiều đồ đạc.
Có điều hôm nay xảy ra việc như vậy cũng không thể mở cửa kinh doanh.
Minh Thù bảo mọi người thu dọn xong, xong việc có thể về nhà nghỉ ngơi.
"Chị Khởi, như vậy chúng tôi đi..."
Minh Thù đang cầm đồ ăn vặt, dựa trên quầy bar: "Ừm."
"Chị Khởi, hay để chúng tôi đưa chị về?"
"Không cần."
"Chị Khởi... Chị cẩn thận một chút."
"Tạm biệt chị Khởi."
Minh Thù nhìn bọn họ rời đi, ăn xong đồ ăn vặt cũng lấy áo khoác rời đi.