Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1145: Lão bản không hẹn (13)



Vương Vĩnh đã mất tích.

Úc nhị gia đem tin tức này báo cho anh Long, anh Long chuyển cho Minh Thù.

Người then chốt mất tích, rốt cuộc là ai muốn có mạng Úc Kinh điều này không biết được. 

Tài khoản Vương Vĩnh rất sạch sẽ, không có khoản kỳ lạ nào được chuyển vào tài khoản, Vương Vĩnh lại không có người thân nào.

“Việc này tạm thời như vậy đi.” Minh Thù nói: “Bây giờ anh chuẩn bị mượn cớ gây chuyện người trong ngành của anh đi, tốt nhất hẹn toàn bộ qua đây, giải quyết luôn một thể.”

Anh Long: “?” 

Giải quyết gì?

Người trong ngành của hắn?

Nghiêm túc sao? 

Kỳ thực là người có thể cùng anh Long ngồi ngang hàng, Minh Thù muốn giải quyết bọn họ là chuyện vô cùng dễ dàng, bắt giặc phải bắt vua trước giải quyết xong lão đại, sợ gì đàn em không phục?

Không phục cũng vô dụng, nhịn.

Nhưng muốn giải quyết một lần cũng không có khả năng, dù sao không dễ hẹn cho nên Minh Thù giải quyết tốt cuộc hẹn trước. 

Minh Thù tổng kết qua danh sách sản nghiệp bọn họ, bắt đầu đem hết thảy quán bar, quán ăn đêm, quán karaoke đổi tên.

Cô cũng không cần số tiền này, người kiếm vẫn là bọn họ chỉ là đổi tên chứng minh cái này là của cô.

Anh Long hiện tại làm người tâm phúc bên cạnh Minh Thù, bị kêu tới hỏi nói: “Chị Khởi, chúng ta làm cái gì vậy?” 

“Phát triển một ngành dẫn đầu.”

Anh Long: “...” Không phải chúng ta muốn xưng bá xã hội đen sao? Làm sao đổi tên thành gới thương gia rồi?

Vậy vấn đề đã nảy sinh... 

“Tại sao muốn gọi tên này?”

Anh Longa nhìn hình biển hiệu đã làm xong trong máy vi tính.

Quán bar Kinh Thiên... Câu lạc bộ giải trí Kinh Thiên... Kinh Thiên... 

Toàn bộ đều là Kinh Thiên.

Kinh cái gì Thiên?

Minh Thù lên tiếng nói mò: “Vì hòa bình.” 

Long ca: “...”

Tên này với hòa bình... hoàn toàn không liên quan mà!

-

Quản lý Thái đứng ở cửa, nhìn cách đó không xa có quán bar đổi biển hiệu.

“Chị Khởi, chị nói ông chủ bọn họ có phải thầm mến người nào của Kinh Thiên chúng ta hay không?”

Minh Thù mang theo bánh bao mới vừa mua, cũng nhìn theo quản lý Thái một hồi: “Cũng có thể!” 

“Thật không ngờ...”

“Quản lý Thái, chị Khởi, chào buổi tối.” Bành Phái cười hì hì chào hỏi: “Ôi chao, vừa rồi tôi thấy vài quán rượu đổi biển hiệu, dùng tên ban nhạc của chúng tôi đấy, thật thần kỳ.”

Quản lý Thái càng hoảng sợ: “Vài quán?” 

“Đúng vậy, bên kia...” Bành Phái chỉ chỉ: “Mọi người nói bọn họ có phải bị tài hoa của chúng tôi chinh phục hay không.”

Quản lý Thái: “...”

Sao cảm giác có chỗ nào không đúng nhỉ? 

Một quán đổi thì thôi, đằng này mấy quán cùng nhau đổi là có ý gì?

Úc Kinh hôm nay tới sớm, Bành Phái kích động kể hết một mạch, hắn xuất hiện trên một chiếc xe ô tô chung.

Hắn cũng thấy những biển hiệu này rồi, thời điểm Bành Phái kích động, một chậu nước lạnh đổ xuống: “Trùng hợp mà thôi, cậu thực sự coi mình là minh tinh nổi tiếng?” 

Minh Thù thấy Úc Kinh, trong đôi mắt cô mang theo cười, Úc Kinh chọc giận xong Bành Phái đột nhiên nhìn lại Minh Thù, có chút vội vàng: “Đứng ở cửa đón khách sao? Người ta lại không phát tiền lương cho cậu.”

Minh Thù đột nhiên tự tay kéo hắn.

“Tôi có lời muốn nói với cậu.” 

Úc Kinh giãy dụa: “Tôi và cô có cái gì để nói, cô đây là đang quấy rầy...”

Minh Thù tay vừa đưa ra cầm cổ tay hắn, cô cùng không đứng đắn nói: “Bà chủ và nhân viên nói chuyện bình thường, đầu óc cậu có chút đen tối đấy...”

Úc Kinh: “...” 

Đen tối cái đầu cô!

Cô mới đen tối!

Cả nhà cô đều đen tối! 

Lão tử chỉ không muốn một mình ở chung với cô không được sao?

Vì sao tách không ra được...

Quản lý Thái cùng những người khác liếc nhau, thức thời đi vào bên trong. 

Cửa có khách ra vào, Minh Thù lôi kéo Úc Kinh vào tiệm, trực tiếp lui về phía sau phòng nghỉ ngơi.

Cô có một gian phòng nghỉ ngơi riêng kiêm phòng làm việc, trong phòng rất lạnh Úc Kinh bị Minh Thù lôi vào trong tự nhiên cảm thấy rùng mình.

“Cô muốn làm gì?” 

Cô không phải là muốn lão tử theo quy tắc ngầm sao?

Bà nó!

Không có khả năng! 

“Cái gì không có khả năng?”

Úc Kinh giật mình vì chính câu nói sau cùng kia của mình.

Úc Kinh chuyển sắc mặt khác: “Không có gì.” 

Minh Thù nghiêng đầu nhưng không dò hỏi, cô mang qua một cây đàn: “Ừm.”

“Làm cái gì?”

“Tặng cậu.” 

Tặng...

Tặng hắn?

Úc Kinh nhìn hộp đàn, một lúc không lên tiếng. 

Đây là cho hắn?

Ngày hôm nay...

Trùng hợp sao? 

Úc Kinh hít thở sâu một hơi, mở hộp đàn ra, màu đen tuyền trên thân đàn sát mép khảm nạm màu bạc, cả cây đàn màu đen tuyền đơn giản.

Úc Kinh thấy Minh Thù liếc mắt nhìn, Minh Thù dựa vào cái bàn, chẳng biết lúc nào cầm một hộp sữa chua uống quai hàm cô cử động, lúc này nhìn rất đáng yêu.

Úc Kinh: “...” 

Hắn lại cảm thấy cô đáng yêu sao.

Nhận thức hệ thống trục trặc rồi!

Úc Kinh lấy ra đàn ghi-ta, không tìm được ký hiệu đồ đạc gì, không biết là nhãn hiệu gì chỉ ở phía sau phát hiện một vết khắc nho nhỏ “Kinh Thiên”, thấy vết tích chắc là chỉ mới khắc không lâu, hơn nữa cũng không giống như thủ bút đại sư gì đó. 

Thế nhưng hắn cũng biết cây đàn ghi-ta này rất khó có được.

Úc Kinh đem đàn ghi-ta trả về: “Tại sao muốn tặng tôi đàn ghi-ta?”

Không công mà nhận quà! 

Cô có phải muốn qua lại với lão tử hay không!

Lão tử dễ qua lại như vậy sao?

Minh Thù nheo mắt: “Không thích?” 

“...” Đây không phải là vấn đề có thích hay không, mà là...

“Tại sao muốn tặng cho tôi?”

“À, bạn bè cho, vừa lúc không có ai để tặng nên tặng cho cậu.” Minh Thù khoát khoát tay: “Tôi lại không cần đến, để trong nhà chiếm không gian.” 

Úc Kinh: “...”

Minh Thù đem hộp đàn khép lại, đưa cho hắn: “Được rồi, đi ra ngoài đi.”

Úc Kinh mang theo hộp đàn có chút nặng, biểu cảm cũng không biết làm như thế nào. 

Cô ấy gọi mình đến chính là nói tặng cái này?

Trong lòng có cảm giác rất kỳ quái.

Trái tim dường như có một đám lửa, cô là mồi lửa dựa vào gần một chút sẽ bị thiêu cháy. 

“Còn không đi, chờ cái gì?” Minh Thù cười nói: “Tôi lại không nghĩ xấu xa như cậu nghĩ.”

Úc Kinh: “...” Người nào nghĩ xấu xa chứ!

Úc Kinh mang theo hộp đàn rời đi, thời điểm đi ra gặp phải quản lý Thái, quản lý Thái bưng đĩa hoa quả dường như đã chờ ở bên ngoài một lúc. 

Thấy hắn đi ra, còn vẻ mặt mập mờ quan sát hắn.

“Chàng trai, cố gắng lên.”

Úc Kinh: “...” Cố gắng cái gì? Một đám thần kinh! 

Quản lý Thái vòng qua hắn vào phòng làm việc, hắn đứng ở bên ngoài nghe giọng quản lý Thái oang oang truyền tới: “Mới vừa cắt xong, chị Khởi lát nữa không được đi ăn vụng... chị Khởi, tay chị sao vậy?”

“A...” Giọng cô gái mềm nhũn: “Không biết, khả năng không cẩn thận ở nơi nào đụng phải.”

“Tôi tìm một băng dán cá nhân cho chị, trời nóng như vậy cẩn thận bị nhiễm trùng đấy.” 

“Không nghiêm trọng như vậy, không chết được.”

“Cẩn thận một chút vẫn tốt.”

Úc Kinh nhớ tới vết khắc phía sau cây đàn, quỷ thần xui khiến đem hai chuyện liên hệ với nhau. 

Làm sao có thể!

Úc Kinh lắc đầu, hướng phía bên ngoài đi ra.

Thời điểm trình diễn, hắn đứng giữa đàn ghi-ta của mình và cây của Minh Thù đưa do dự trong chốc lát, cuối cùng chọn cây đàn Minh Thù đưa. 

“Ối, đại ca, đổi đàn ghi-ta rồi, đẹp quá đi.” Bành Phái liếc mắt liền thấy được: “Lúc tới không thấy anh mang nó, mua từ lúc nào? Bao nhiêu tiền, cho em xem...”

“Nhiều lời như vậy, đều chuẩn bị xong rồi sao?” Úc Kinh tách móng vuốt Bành Phái ra, dừng một chút: “Ngày hôm nay hát bài hát mới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.