Hôm sau mới có trình diễn nhưng Úc Kinh buổi tối đó đã tới.
Hắn cảm giác phải hỏi rõ ràng.
Nhưng mà hắn đi lại bị quản lý Thái báo cho biết, ngày hôm nay Minh Thù không đến.
“Vì sao?”
“Chuyện của bà chủ, tôi đâu biết.” Quản lý Thái lắc đầu: “Hay cậu gọi điện thoại hỏi một chút?”
Úc Kinh phân vân một lúc: “... Số điện toạn cô ấy bao nhiêu?”
Quản lý Thái dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn một lúc, sau đó đem điện thoại nói cho hắn biết.
Úc Kinh lưu số vào điện thoại di động của hắn, đem ghi chú đổi thành chị Khởi... Một lát sau lại cảm thấy không đúng, đây không phải là kiếm lời ở chỗ lão tử sao?
Xóa đổi thành Kiều Khởi.
Như vậy có phải quá trang trọng hay không?
Kiều.
Không được, thật là buồn nôn.
Cuối cùng Úc Kinh trực tiếp dùng chữ cái thay thế, Q chìm đến dưới, Úc Kinh lại ở phía trước thêm một cái A.
Nhìn có chút không đúng, thế nhưng hắn lười sửa lại.
Không phải chỉ là một cái tên sao?
Úc Kinh ngón tay đè lại chuỗi số này, hình ảnh vừa chuyển hắn giật mình...
Úc Kinh luống cuống tay chân nhấn tắt, điện thoại di động suýt chút nữa rơi xuống đất.
Đến cuối cùng Úc Kinh cũng không còn gõ ra.
Úc Kinh mở weibo ra, bạn bè của hắn hầu như không có người nào, ngoại trừ Bành Phái vài người đó ra thì toàn khuôn mặt xa lạ.
Bành Phái phát video tối hôm qua, rất dài, gần ba mươi phút.
Úc Kinh cũng là buồn chán, nghiêm túc xem.
Ở giữa hình ảnh có chút hỗn loạn, chắc là thời điểm Bành Phái đang di chuyển tạo thành, ở giữa còn có màn sinh nhật...
Úc Kinh có chút thất thần, chờ hắn lấy lại tinh thần video đã phát xong rồi.
Hắn trở về giao diện, nhấn thêm bạn bè.
Dùng cái số kia tìm ra một người, ảnh chân dung là hai cô gái giống nhau như đúc, dáng dấp, bảy tám tuổi, đứng ở trước một tòa kiểu kiến trúc châu Âu, tay nắm tay cười đến ngọt ngào.
Thế nhưng cái này nick name này...
Người thừa kế quán bar Khởi Vận?
Hắn tìm sai người sao?
Úc Kinh dường như nhấn nút thêm bạn.
Không điền tin nhắn kết bạn, vì tên hắn chính là tên thật.
Một phút trôi qua, không có đồng ý...
Ba phút trôi qua, không có đồng ý...
Mười phút...
Nửa giờ...
Sau một tiếng, Úc Kinh nén lại xúc động muốn mắng người, lần nữa nhấp thêm bạn.
Vẫn như cũ không có đồng ý.
Úc Kinh tức đến mức không ngừng xin thêm kết bạn.
Không biết thêm mấy lần, cuối cùng cũng được đồng ý.
Người thừa kế quán bar Khởi Vận:???
Âm thanh nhắc nhở khiến Úc Kinh giật mình.
Thế nhưng ba cái dấu hỏi là có ý gì? Cô cũng không sao muốn cùng hắn nói chuyện?
Úc Kinh không biết Minh Thù lúc này tay đầy máu, cầm điện thoại di động đứng ở một đám “thi thể”, máu từ tay cô khẽ giọt rơi xuống đất.
Cô cúi thấp đầu, sợi tóc bị gió thổi bay về phía sau, dường như có thể thấy khóe miệng cô khẽ cong lên.
Hình ảnh kia nói không nên lời là chấn động hay là quái dị.
Nói chung thật không dám tới gần bên cạnh anh Long.
Minh Thù tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn anh Long xử lý tiếp. Đây vốn là cái gai cuối cùng trong địa bàn, giải quyết xong sẽ thống nhất toàn địa bàn rồi.
Người thừa kế quán bar Khởi Vận: Đêm qua có chuyện gì?
Úc Kinh không biết có phải là bị khiếp sợ hay không, ước chừng một phút đồng hồ sau mới hồi phục.
Úc Kinh: Tối hôm qua cô hôn tôi, cô có ý gì?
Người thừa kế quán bar Khởi Vận: E là cậu uống nhiều rồi, tôi hôn cậu làm cái gì, có bệnh sao?
Úc Kinh: Cô... không thừa nhận?
Úc Kinh: Cô hôn tôi lại không thừa nhận?
Người thừa kế quán bar Khởi Vận: Cậu nói tôi hôn cậu, tôi liền hôn cậu sao? Có chứng cứ sao? Người nào nhìn thấy? Cậu đừng uống say nghĩ đến chuyện xấu, còn đổ lên người tôi.
Minh Thù vừa nói như vậy, Úc Kinh liền có chút hoài nghi, tối hôm qua rốt cuộc là có phải mình uống nhiều rồi hay không.
Nhưng là...
Hình ảnh chân thật này nói cho hắn biết, hắn không có khả năng nhớ lầm.
Úc Kinh lấy hết dũng khí nói nhưng cuối cùng lại thôi.
Bà nó, hắn cảm giác mình giống như bị một người cặn bã lừa ngủ cùng, người cặn bã kia xong chuyện không thừa nhận, hắn còn oán trách.
Cảm giác này...
Thật là không đâu vào đâu.
Minh Thù thấy đối phương đang gõ chữ, lại không thấy tin nhắn gửi tới, cách một lúc lại đang gõ chữ.
Cô ăn xong được hai hộp kem anh Long mua, Úc Kinh đều vẫn còn đang gõ chữ.
Hắn đây là dự định viết luận văn trừng phạt cô sao?
Minh Thù có chút sợ hãi.
Cho nên cô quyết định ăn nhiều hơn hai hộp kem để an ủi.
Thế nhưng mãi đến khi cô giải quyết xong chuyện bên này, Úc Kinh đều chưa có phản hồi, trạng thái cũng không phải đang ở gõ chữ nữa.
Hoàn thành nhiệm vụ của tiểu yêu tinh.
-
Mấy ngày kế tiếp Úc Kinh cũng không xuất hiện, không có người hát chính, ban nhạc Kinh Thiên cũng không lên sân khấu.
Quán bar rơi vào im ắng, thế nhưng rất nhanh Minh Thù và quản lý Thái thương lượng được lối chơi mới, muốn trở thành người lãnh đạo sống về đêm, dựa vào tiểu yêu tinh làm sao có thể.
Minh Thù hôm nay mới vừa bước ra khách sạn, thì nhận được điện thoại của anh Long.
“Chị Khởi, có người ra giá cao bắt cóc chị.” Long ca nói: “Tôi cho người phía dưới tạm thời không trả lời, chị xem giải quyết thế nào?”
Thời gian này muốn bắt cóc của cô, ngoại trừ Nhan Tuyết gần đây im hơi lặng tiếng thì còn có thể là ai.
Cục cưng im hơi lâu như vậy, uất nghẹn lâu ngày nên ra tay lớn.
“Tiếp theo...” Có tiền không kiếm không được đâu: “Giá cả nâng cao lên, không thể để giá tôi thấp vậy được.”
Long ca dừng ba giây: “Được.”
Giống với kịch bản, Nhan Tuyết chẳng những muốn bắt cóc cô, còn muốn cho đối phương bị làm nhục và chụp ảnh lại.
Nhan Tuyết vì diệt trừ cô, cũng là dốc hết vốn liếng.
Nhan Tuyết tại gian phòng của mình đi tới đi lui, chờ tin tức bên kia.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, điện thoại di động bị cô cầm đến nóng lên đột nhiên rung lên.
Nhìn dãy số không hiện tên trên điện thoại, Nhan Tuyết lập tức nhấn nghe: “Alo?”
“Đã bắt được.”
Nhan Tuyết thở phào: “Dựa theo tôi nói mà làm, chỉ cần tôi nhận được ảnh chụp, khoản cuối tôi sẽ gửi cho các anh.”
“Được”
Nhan Tuyết cúp điện thoại, trên mặt từ từ lộ ra nụ cười.
Kiều Khởi, lần này cô sẽ biến mất khỏi thế giới Úc Đình!
Úc Đình chỉ có thể là của cô.
Nhan Tuyết lại đợi một giờ, nhưng nghĩ sẽ không xong việc nhanh như vậy, nhìn thời gian một chút cũng không còn sớm, Nhan Tuyết có chút buồn ngủ lên giường nằm chờ, cũng không biết làm sao lại ngủ thiếp đi.
-
Trên chiếc giường cũ nát, Nhan Tuyết lo lắng tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào ánh mắt cô, Nhan Tuyết một lúc lâu mới thích ứng.
Đau nhức trên người làm cho Nhan Tuyết chợt tỉnh táo lại.
Cô cúi đầu vừa nhìn, không có bất kỳ vật gì che đậy thân thể làm cho Nhan Tuyết chợt hét lên một tiếng, ôm lấy thân thể của chính mình.
Đáy mắt cô tràn đầy hoảng sợ, tại sao có thể như vậy...
Đây là nơi nào?
Cô nhất định là đang nằm mơ.
Phải!
Nhất định là đang nằm mơ!
Nhan Tuyết dùng sức nhéo chính mình hai cái, nhưng mà đau đớn nói cho cô biết cô không phải đang nằm mơ.
Đây là thật.
Vốn nên xảy ra ở trên người Kiều Khởi, lại xảy ra ở trên người cô rồi.
“A…”
Nhan Tuyết ôm đầu thét chói tai, vì sao... những người đó rõ ràng lấy tiền của cô, vì sao... cô rốt cuộc là làm sao lại tới đây?
"Két…"
Cửa bị đẩy ra, Nhan Tuyết hỗn loạn kéo chăn mỏng che chắn thân thể của chính mình.