Minh Thù nếm được vị đắng trong miệng hắn, vô cùng sợ hãi lui về phía sau, nhưng Úc Kinh chợt ấn cô vào trong lòng không cho cô lùi bước, quấn lấy chiếc lưỡi mềm của cô một lúc lâu.
Úc Kinh dán lên cánh môi Minh Thù nói nhỏ: “Bây giờ không phải là tôi nhớ nhầm.”
Minh Thù đẩy lồng ngực hắn, hướng phía một bên: “Phụt phụt...”
Úc Kinh cảm thấy lúc này hẳn nên bày ra một biểu cảm hung thần ác sát với cô! Lão tử hôn cô có khó chịu như vậy sao?
Lão tử chưa hôn qua ai đâu!
Lần đầu tiên!
Hiểu hay không!
Cô còn ghét bỏ!
A, không đúng, không phải lần thứ nhất, lần đầu tiên là tại quán bar, lần mà cô không thừa nhận.
Nghĩ tới đây, Úc Kinh càng tức giận, ấn khuôn mặt Minh Thù lại hôn lên.
Minh Thù trong miệng như có một viên kẹo, mùi vị ngọt bị hắn từng chút cướp đoạt, một viên kẹo đổi qua về giữa hai người, vị đắng rất nhanh đã không còn chỉ còn lại có vị ngọt ngào.
Minh Thù cảm thấy rất giận, hắn là đang đoạt kẹo với cô sao?
Minh Thù lùi lại phía sau, lại đụng vào sô pha ngã xuống.
Úc Kinh thuận thế áp ở trên người cô, hắn hôn chăm chú nhưng tay rất quy củ, chỉ là ôm lấy cô không có ý sờ bậy.
“Hôn đủ chưa?” Một viên kẹo cũng hết rồi!
“Vẫn chưa.” Úc Kinh cử động thân dưới: “Hôn đến lúc nó mềm lại mới thôi.”
Minh Thù cảm giác được vật cứng cọ vào cô, nhẹ nhàng cọ xát vài cái, mặc dù là cách lớp quần áo nhưng dường như cũng có thể cảm giác được nhiệt độ.
Minh Thù: “...”
Minh Thù từ chối chơi đùa loại trò chơi ngây thơ này với Úc Kinh, cô đẩy Úc Kinh vào phòng tắm, đợi Úc Kinh tắm rửa xong đi ra Minh Thù đã đi rồi.
Úc Kinh đứng ở phòng khách trống rỗng, đáy lòng bần thần một lúc.
Căn phòng lớn như vậy, lần đầu tiên cảm thấy lạnh như thế.
Phải nghĩ biện pháp để cho cô chuyển tới ở cùng hắn... hắn chuyển qua cũng được.
-
Úc Kinh ngày hôm sau đã đến quán bar, trong tay mang theo đàn ghi-ta Minh Thù tặng hắn.
Trước kia đàn ghi-ta đều là Bành Phái bọn họ hỗ trợ xách dùm, hắn rất ít tự mình mang, thế nhưng Bành Phái phát hiện đại ca nhà bọn họ, dường như không cho phép bọn họ động đến đàn ghi-ta của hắn rồi.
Kể ra không biết cây ghi-ta đó là ai tặng anh ấy?
Úc Kinh diễn xong, chủ động tìm Minh Thù, Minh Thù đang nằm trên bàn ăn trái cây, phát hiện có người tới gần liền đem khay thu về trong phạm vi của mình, cứ như có người muốn cùng cô giành giật vậy.
Úc Kinh: “...” Không biết nên nói cái gì.
Úc Kinh khom lưng, hôn lên trên mặt Minh Thù: “Chào buổi tối, bà chủ.”
Bà chủ hai chữ này rất trang trọng.
“Ừm...” Minh Thù đáp một tiếng.
Úc Kinh thấy Minh Thù ngồi ở góc, tia sáng hầu như chiếu không đến được nơi đây, hắn liền trực tiếp ngồi xuống, ấn Minh Thù lên trên tường hôn một lúc.
Thời điểm khi bạn thực sự thích một người, bất kể hôn thế nào đều hôn không đủ.
“Có người đến.” Minh Thù đẩy hắn.
Úc Kinh nở nụ cười, cũng không tiếp tục mà ngồi ngay ngắn, một lát sau quả nhiên có người từ bên cạnh đi qua.
Ngón tay Úc Kinh móc lấy tay Minh Thù, từ từ chiếm lấy cả bàn tay cô: “Bà chủ, một lát nữa có rảnh không?”
“Không rảnh.”
“Mời em đi xem phim.” Úc Kinh căn bản không nghe Minh Thù nói, lấy ra hai vé xem phim.
Minh Thù: “...” Đã nói trẫm không rảnh!
Úc Kinh cũng không kiêng kị gì trực tiếp kéo Minh Thù ra quán bar, vừa hay bị quản lý Thái nhìn thấy, quản lý Thái suy nghĩ một chút về cái nắm tay kia... thế là cả quán bar, gồm cả Bành Phái bọn họ đã biết hai người quan hệ không đứng đắn.
Phim ban đêm chiếu phim kinh dị nhưng người cũng đầy rạp.
Úc Kinh chọn vị trí rất tốt, xem hiệu quả phim rất tiện.
Bốn phía khán giả ra sức thét chói tai.
Nhưng...
Cô gái bên cạnh Úc Kinh đang ăn bịch bỏng ngô lớn, nghe thét chói tai liền nói: “Vừa xem đã biết là giả, cái đoàn phim này nghèo biết bao nhiêu, làm đạo cụ không thể tận tâm chút sao?”
Úc Kinh: “...”
Úc Kinh lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, mở ra một trang mạng nào đó
Ở trên có vài dòng.
Trong đó có một tin là đưa bạn gái đi xem phim kinh dị, bạn gái sợ hãi buổi tối muốn bạn trai ở bên cạnh chiếm tỷ lệ tới chín mươi chín phần trăm.
Cho nên hắn chính là một phần trăm còn lại?
Đùa gì vậy!
Viết linh tinh!
Minh Thù ăn xong bịch bỏng ngô, phim mới quá nửa cô xoa tay một chút liếc mắt nhìn người bên cạnh, tự tay nắm lấy tay hắn đặt ở trên đùi.
Úc Kinh liếc mắt nhìn qua, cô gái nhìn về phía trước lười biếng nghiêng đầu trên ghế, cũng không biết là đang xem phim hay là đang đờ người ra.
Hắn nhìn lòng bàn tay mình, khóe miệng nhếch lên, ngón tay từ đan xen vào tay cô mười ngón tay siết chặt nhau.
Phim chiếu xong đã rất khuya, Úc Kinh đưa Minh Thù về đến ngoài cửa.
“Tôi đến rồi, có thể nới lỏng tay.” Minh Thù đưa tay hai người đang quấn quýt lấy nhau.
Úc Kinh không nhúc nhích: “Ngủ ngon.”
“Ừm, ngủ ngon.” Minh Thù chờ giây lát: “Cho nên, cậu buông ra đi chứ!”
Úc Kinh không nỡ buông ra, Minh Thù xoay người chuẩn bị đi vào, Úc Kinh đưa cô kéo trở lại cúi đầu hôn lên, nụ hôn này như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã rời đi.
“Ngủ ngon.”
Thẳng nam Thù không có biểu hiện gì đi thẳng vào nhà.
Úc Kinh đợi Minh Thù rời đi, lấy điện thoại di động ra gõ chữ.
Viết linh tinh vài chữ!
Không dùng được!
-
Minh Thù vào thẳng trong nhà, gặp ngay ánh mắt Kiều Thành và Thôi Du Tuệ, đã qua nửa đêm vì sao hai vị này còn chưa ngủ? Tu tiên sao?
“Làm gì vậy?” Ngày hôm nay trẫm không mang tôm hùm nhỏ, không bắt được trẫm!
Kiều Thành nhíu mày: “Tiểu Khởi có phải có bạn trai rồi hay không?”
Thôi Du Tuệ không cam lòng: “Có phải bạn trai hay không?”
“Ừm.” Minh Thù không phủ nhận.
Thôi Du Tuệ lập tức vui mừng: “Tại sao không gọi đến ngồi một chút? Sao con không hiểu biết như vậy, đã trễ thế này thật không an toàn.”
Minh Thù: “...” Gọi hắn vào khác gì cho leo lên trời!
Kiều Thành cũng nói: “Ba thấy chàng trai kia cũng không tệ, bạn trai của Kiều Khởi chúng ta chắc chắn không tệ.”
Minh Thù: “...” Tối như vậy mọi người thấy gì!
Thôi Du Tuệ: “Tiểu Khởi con đối tốt với người ta một chút, con xem con thật vất vả lắm mới tìm được một người bạn trai bla bla...”
Minh Thù: “...” Mẹ ruột rốt cuộc là muốn cô lập gia đình bao nhiêu chứ?
Thôi Du Tuệ và Kiều Thành mỗi người một câu, còn suýt chút nữa định ra hôn ước.
Minh Thù nhức đầu đối phó xong, cuối cùng cũng lên lầu.
Cô nằm chết dí ném đồ ăn vặt trên giường, đây mới là thiên đường, tiểu yêu tinh nhằm nhò gì...
"Keng…"
Anh Long: Đã an toàn về nhà.
Sau tin nhắn của anh Long, tin nhắn Úc Kinh dường như cũng theo đến.
Úc Kinh: Ngủ ngon.
Minh Thù không trả lời, một buổi tối nói mấy trăm lần ngủ ngon, không mệt sao!
Úc Kinh: [Tin nhắn thoại]
Minh Thù chịu đựng mở tin nhắn thoại ra nghe, giai điệu nhẹ nhàng chậm chạp từ từ truyền tới, tiếp theo là âm thanh trong suốt của Úc Kinh, so với phong cách ở trên sân khấu của hắn hoàn toàn khác biệt.
Là một bài hát Minh Thù hoàn toàn chưa từng nghe qua.
Giai điệu rất triền miên, quyến luyến.
Cả bài hát Úc Kinh phân bốn đoạn để gửi.
Minh Thù nhấp vào chỗ trống, nghe xong hai lần sau, cô từ từ gõ chữ.