Ngõ nhỏ tối mờ yên tĩnh, tiểu cô nương im lặng đứng dưới bóng cây, thành kính chăm chú nhìn trái cây hấp dẫn ẩn trong tán lá xanh.
Cuối ngõ thổi tới gió lạnh, phất qua váy tiểu cô nương, thoáng như tiên nữ cưỡi gió quay về.
"Xào xạc..."
Lá cây đong đưa.
Trong không khí phảng phất mùi hương trái cây.
Mộ Hoài phát hiện, thực ra nàng nhìn rất đẹp mắt.
Thời gian như dừng lại. Cho người ta một loại cảm giác yên lặng tinh tế, dịu dàng lưu luyến.
Nhưng nghĩ đến nàng nói lời kia khiến hắn tức giận, tâm tư gì của Mộ Hoài cũng không còn.
Ừ... Trái cây có thể ăn sao?
Minh Thù bọc trái cây từ ngõ hẻm đi ra, thấy Mộ Hoài đứng ở chỗ này, hơi giật mình, càng ôm chặt trái cây:
"Hoàng thúc, sao ngươi còn chưa đi?"
Mộ Hoài không nói một lời nào.
Minh Thù: "..."
Làm gì vậy?
Sợi dây thần kinh nào bị đứt rồi?
Mộ Hoài đi không nhanh, dường như cố ý chờ Minh Thù, Hoài vương phủ và hoàng cung là hai phương hướng ngược nhau, Mộ Hoài có ý định đưa Minh Thù trở về.
Cho đến khi thấy bóng dáng hoàng cung nguy nga, hắn dừng lại, đưa lưng về phía Minh Thù nói:
"Không có việc gì thì đừng xuất cung."
Minh Thù có chút kỳ lạ.
Vị hoàng thúc này hôm nay rất khác thường.
Không biết là bởi vì mình đốt tranh nên hắn tức đến hỏng não hay không?
"Hoàng thúc, hôm nay ngươi không phải là chịu kích thích chứ? Có muốn... Ôi chao, hoàng thúc đừng đi."
Minh Thù còn chưa nói xong, Mộ Hoài đã rời đi trước, hắn sợ lát nữa mình nghe được cái gì không nên nghe lại muốn bóp chết nàng. Minh Thù nhức đầu, nhìn nhìn bọc trái cây, mặt mày lập tức rạng rỡ vứt Mộ Hoài qua một bên.
Minh Thù về Thần Thiên Từ bị Từ chủ mắng một trận, Minh Thù còn trưng ra bộ dạng không sao cả, làm Từ chủ tức giận đến mức ra lệnh nhốt nàng lại.
Minh Thù ở trong phòng tối nhỏ, buồn bực không thôi. Bức tranh là hoàng đế ban cho nàng không phải sao? Đó chính là của nàng không phải sao? Nàng có đốt có xé có tặng ai, tự mình không thể quyết định?
"Không được ta cho phép, không ai được thả nàng ra."
Giọng nói tức giận của Từ chủ từ bên ngoài vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân càng ngày càng xa.
Một lúc sau, giọng nói của Tri Kỳ mới xuyên qua cửa phòng vang lên:
"Công chúa... Người không sao chứ?"
"Tri Kỳ à, ở đây thật tối, ngươi làm cho ta chút đồ ăn an ủi đi."
"..."
Tối và ăn có quan hệ gì sao?
Tri Kỳ bối rối: "Công chúa, Từ chủ nói, không thể đưa đồ ăn cho người."
"Ngươi len lén đưa, ta sẽ không nói với người khác."
Tri Kỳ vẫn chưa trả lời, đã bị người cắt ngang:
"Tri Kỳ, Từ chủ gọi ngươi, ở đây giao cho ta trông."
"A, thế nhưng..."
"Mau đi đi, Từ chủ chờ ngươi đấy."
Tri Kỳ và người bên ngoài dây dưa một hồi, nhưng hiệu quả không tốt, Tri Kỳ chỉ có thể áy náy để Minh Thù kiểm điểm xong xuôi, nàng sẽ cầu xin Từ chủ mau thả công chúa ra.
Minh Thù sống không còn gì luyến tiếc dựa vào cửa, chờ lúc nàng được thả ra đã sớm chết đói.
"Công chúa, Từ chủ giam người cũng là vì để cho người tránh sóng gió, bệ hạ đang nổi trận lôi đình. Tạm thời người chịu thiệt thòi một chút, chờ mọi chuyện qua đi, Từ chủ sẽ thả người ra ngoài."
Cáo già thật khó hầu hạ.
Trong phòng tối chỉ có một cái cửa sổ nhỏ cực kỳ cao được mở, nhưng Minh Thù không thể với tới, chớ nói chi là bây giờ nàng còn không có bảy mươi hai phép thần thông, không bay ra ngoài được.
Minh Thù ngồi xếp bằng, từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, tia sáng bên ngoài càng ngày càng mờ.
Phòng tối nhỏ càng tối hơn.
Minh Thù vuốt cái bụng xẹp, thật là đói.
Nàng chắp tay trước ngược, sẽ có người đưa đồ ăn đến cho trẫm, sẽ có người đưa đồ ăn đến cho trẫm, sẽ có người đưa đồ ăn đến cho trẫm.
"Cạch."
Có người ném cục đá từ cửa sổ nhỏ vào, nện trên sàn nhà trước mặt Minh Thù.
Minh Thù chớp mắt, hiện tại tiên đoán đều xảy ra nhanh đến như vậy?
"Ngươi ở trong này sao?"
Giọng nói được hạ thấp xuống, từ bên ngoài cửa sổ vang lên.
Thái tử?
Sao hắn lại tới...
Minh Thù tới gần cửa sổ nhỏ bên kia: "Thái tử có việc?"
Bên ngoài có tiếng động quái lạ, Minh Thù chỉ thấy trước cửa sổ nhỏ xuất hiện một bóng đen, giọng nói thái tử rõ ràng:
"Không phải là ta bảo ngươi bảo vệ thân thể này hay sao, hôm nay ngươi chạy đi làm cái gì? Xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm?"
Minh Thù: "..."
Hơn nửa đêm, trèo tường đến giáo dục trẫm, thái tử này sợ là có vấn đề rồi.
"Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì, nhưng ngươi không thể để thân thể này của nàng ấy có một chút tổn thương nào, thân thể này không phải của ngươi."
"Thái tử, hiện tại có một vấn đề thực nghiêm trọng."
Minh Thù cắt ngang Mộ Trạch.
"Ngươi bị thương?"
Người bên ngoài liền khẩn trương: "Bị thương chỗ nào? Có nghiêm trọng hay không?"
"Ta đói bụng."
"..."
Sau một hồi im lặng quái dị, Mộ Trạch ném lại một chữ chờ, sau đó biến mất rất nhanh.
Một lúc sau, Mộ Trạch quay lại, từ bên cửa sổ nhỏ đưa đồ vào. Bởi vì Minh Thù với không tới, hắn liền tìm một cái rổ, bỏ đồ ăn vào đó, lấy dây thừng đưa xuống.
Chuyển xong đồ ăn, Mộ Trạch đột nhiên nói:
"Ta đối tốt với ngươi, không phải vì ngươi, là vì A Từ, ngươi đừng hiểu lầm."
Minh Thù oán thầm, ta cũng không tự mình đa tình, nghĩ ngươi đến là vì trẫm đâu!
Trẫm không phải loại người tự mình đa tình.
"Chuyện ngày hôm nay, ta đã biết, bức tranh kia... Ngươi thực sự đốt?"
Dường như, Mộ Trạch dựa vào tường, so với lúc nãy, giọng nói nhỏ đi không ít.
"Ngươi đều biết, thì còn hỏi cái gì."
"Ta muốn xác nhận một chút."
Mộ Trạch nói: "Lá gan ngươi cũng thật lớn, ai ai cũng nhìn chằm chằm bức tranh kia, ngươi nói đốt liền đốt."
"Nếu không, giờ ta cũng không bị giam ở chỗ này, ngay cả cơm cũng không được ăn."
"..."
Minh Thù giải quyết đống đồ ăn, không biết Mộ Trạch ở bên ngoài làm gì, một lúc lâu cũng không thấy nói chuyện.
"Có người tới, ta đi trước."
Mộ Trạch đột nhiên nói: "Nhớ kỹ lời ta bảo vệ tốt thân thể A Từ, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi."
Ánh trăng lần thứ hai chiếu vào cửa sổ nhỏ, người tuần tra bên ngoài cẩn thận kiểm tra xung quanh, không phát hiện khác thường mới rời đi, toàn bộ thế giới đều khôi phục sự yên lặng.
...
Tí tách.
Giọt nước rơi trên mặt hồ, rung động khuếch tán, ảnh phản chiếu trên mặt nước bắt đầu vỡ tan, giống như cái thế giới trong ảnh ngược kia sắp sụp đổ.
Máu.
Chém giết.
Thi thể.
Đan xen thành một cảnh tượng đau lòng.
Núi non dường như cũng nhuộm thành màu đỏ như máu, trong trời đất này ngoại trừ màu đỏ, cũng không còn những màu sắc khác.
Minh Thù giật mình mở mắt, thở dốc từng ngụm.
Trong đầu cứ lẩn quẩn cảnh tượng quái dị kia.
Đó là chuyện gì?
Minh Thù thử ngồi xuống, nhưng phát hiện tay chân mình không có sức, cử động một chút cũng khó khăn. Khó chịu như người chưa từng vận động, mà phải chạy một hơi năm cây số.
Ánh sáng lóe lên trong đầu Minh Thù.
Tiên đoán.
Đây mới thực sự là tiên đoán...
Nhưng điều đó là có ý nghĩa gì? Nàng chỉ nhìn thấy hình ảnh rất mờ ảo, không nhìn thấy bất cứ cảnh tượng rõ ràng gì.
Nguyên chủ làm sao phân tích, những hình ảnh mờ ảo này vậy?
Minh Thù nỗ lực nhớ lại trí nhớ của nguyên chủ, mặc dù nàng có thể nhanh chóng kế thừa kỹ năng của nguyên chủ, nhưng không có cách nào đồng bộ với tư duy nguyên chủ.