Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 138: Bút Ký Zombie (7)



Đội bọn họ xuất phát lần thứ hai, đi tới địa điểm tiếp theo - đại học Đằng Giang, cách phố Chu Tước cả "Hệ ngân hà".

Đại học Đằng Giang đứng đầu danh sách toàn quốc, bồi dưỡng nhân tài trên khắp các ngành nghề, dễ dàng nắm trong tay đủ các loại giải thưởng.

Có câu lưu truyền trên mạng - từ đại học Đằng Giang đi ra ngoài, không phải người tài thì chính là thiên tài.

Nguyên chủ học ở trường cấp ba trực thuộc đại học Đằng Giang.

Minh Thù lái xe đi theo xe Phàn đội trưởng. Trên đường không thấy bóng người nào, chỉ thấy một đống hỗn loạn. Mặt đất trải dài vết máu và phần còn lại của tay chân bị cụt đứt.

Tủ kính thủy tinh của cửa hàng hai bên đường bị người đánh vỡ, từng món đồ trang sức đắt tiền rơi lả tả trên mặt đất không ai thèm động tới.

Điều khiến người khác không thể tưởng tượng nổi, chính là không lâu trước đó nơi này vẫn còn hòa bình êm ấm.

Minh Thù thu lại ánh nhìn, yên tĩnh lái xe. Cô với tay lục lọi một lúc, mở nhạc.

Vùng lên! Vùng lên! Vùng lên!

Chúng ta trên dưới một lòng.

Mạo hiểm đạn bom kẻ thù, đi tới!

Mạo hiểm đạn bom kẻ thù, đi tới!

Đi tới! Đi tới, đi!

Minh Thù giật mình, suýt chút nữa lái xe lên vỉa hè. Cô nhanh chóng với tay vặn nhỏ âm lượng.

Khỉ thật, sắp điếc cả lỗ tai rồi.

Cô đang làm gì vậy!

Thú nhỏ ló đầu ra từ trong đống đồ ăn vặt, mê man nhìn Minh Thù. Đột nhiên lớn tiếng như vậy, ảnh hưởng tới giấc ngủ của nó.

Trong xe còn văng vẳng tiếng ca sục sôi, Minh Thù bình tĩnh cười cười:

"Hâm nóng tình cảm cho thêm sâu đậm."

Tình cảm sâu đậm của cô ở đâu ra vậy, không phải là cô chỉ biết ăn thôi sao?

Thú nhỏ nhịn không nổi, oán hận Minh Thù.

"Két!"

Thú nhỏ lăn hai vòng trong đống đồ ăn vặt, xù lông tức giận.

Có biết lái xe không, có biết lái xe hay không vậy?

Minh Thù không để ý đến thú nhỏ, ngưng mắt nhìn về phía trước. Không phải là xe của cô đụng vào thứ gì, mà là xe trước mặt đụng phải thứ gì đó.

"Grào!"

Một con zombie cụt tay từ sau xe bên cạnh đi ra, rồi đến con thứ hai, con thứ ba...

Zombie từ các nơi liên tục không ngừng xuất hiện, hình thành vòng vây bao quanh xe bọn họ.

Minh Thù ngay tức khắc quyết định lui về phía sau. Zombie ở phía sau không nhiều lắm đều bị đánh bay, cô thành công lui về đường lớn.

Minh Thù vừa lui, Phàn đội trưởng lập tức lui theo. Hắn và thanh niên nốt ruồi kia cùng với Trịnh Diệp một xe. Người đàn ông ít nói phía trước đơn độc một xe.

Hắn vốn dĩ chỉ cách xe của Phàn đội trưởng một đoạn, sau khi xe Phàn đội trưởng theo Minh Thù rời khỏi, xe của hắn liền bị zombie điên cuồng nhào lên tạo thành bức tường zombie cản đường.

Phàn đội trưởng ở phía sau nổ súng bắn chết zombie, một số zombie bị thu hút về phía đó, nhưng đa số vẫn vây hãm xe của người đàn ông kia.

"Đội trưởng, càng ngày càng nhiều zombie tiến tới, phải làm sao đây?"

Người đàn ông có nốt ruồi rất lo lắng: "Chúng ta phải giúp hắn."

Xe của người đàn ông ít nói nhanh chóng bị zombie bao phủ, cũng có không ít zombie nhào qua phía bọn họ cản đường. Với khả năng hiện tại của bọn họ, rất khó để giết chúng cứu người.

Người đàn ông có nốt ruồi và Phàn đội trưởng trong lúc nhất thời đầu như bị kẹp cửa, không nghĩ ra biện pháp cứu người.

"Diệp Miểu, cô có cách gì không?"

Phàn đội trưởng lái xe đến đối diện Minh Thù hỏi, thêm người là thêm một phần sức lực không chừng cô lại có cách gì đó cũng nên.

Tiếng Phàn đội trưởng nghe thấy đầu tiên, chính là tiếng hát từ trong xe Minh Thù vang ra.

Vùng lên! Không muốn làm thân nô lệ!

Đem máu thịt của chúng ta xây nên Trường Thành!

Minh Thù cắn một miếng khoai, nhai nhai rồi nuốt, vặn nhỏ nhạc, nói:

"Hắn chết hoặc là các anh chết, anh muốn chọn cái nào?"

"Sao cô có thể nói như thế!"

Người đàn ông có nốt ruồi tức đến xóc ruột, thẳng thừng đấu khẩu với Minh Thù:

"Chúng tôi tới tìm cô đấy, cô có chút lương tâm nào không vậy?"

Nếu như không phải vì nhiệm vụ này, thì lúc này bọn họ đã cùng quân đội rời đi, chứ đâu phải ở đây đánh zombie chứ.

"Diệp Diệp Diệp Miểu, cô thật thật... Thật sự không có cách gì sao?"

Trịnh Diệp kéo người đàn ông có nốt ruồi kia: "Hắn là đồng đội của chúng tôi, xin cô nhanh... Cứu hắn."

Minh Thù cười lắc đầu.

"Bây giờ chúng ta là một đội, lúc này nếu cô còn có lòng dạ hẹp hòi, đùa giỡn chúng tôi thì cũng là đang hại chính mình đấy."

Phàn đội trưởng thúc giục: "Nếu cô có cách gì thì mau nói đi, đừng giấu."

Nói chuyện nhưng vẫn cảnh giác. Hắn nhắm vào một zombie đang chạy tới, một con một phát, nhưng số lượng zombie rất nhiều, vượt xa dự đoán của hắn.

Vô số zombie từ đầu đường nhào đến. Đây là lần đầu tiên, từ lúc bọn họ đi vào gặp nhiều zombie như vậy.

Minh Thù đặt tay lên vô lăng, cười nhạt:

"Các anh chỉ có hai lựa chọn như vậy, nhưng rồi rất nhanh... Các anh sẽ chỉ còn một lựa chọn mà thôi."

Phàn đội trưởng trán nổi gân xanh, hắn không nên hỏi cô mới phải.

Nếu không phải cách xa, người đàn ông có nốt ruồi kia có lẽ đã nhảy xuống đánh cô.

Phàn đội trưởng liếc nhìn xe, gần như không còn thấy gì đang bị vùi trong đàn zombie, trong mắt hiện lên đủ loại tâm tình. Hắn cắn răng nhấn ga, xe chạy về phía đường có ít zombie.

Xe lao ra khỏi vòng vây, bỏ đám zombie lại phía sau. Tuy nhiên, trên đường thỉnh thoảng vẫn thấy có zombie chạy ra. Đột ngột đụng vào zombie cũng không có gì đáng kinh ngạc.

Xung quanh đại học Đằng Giang giờ đã là buổi tối, bầu trời đen kịt như mực, nửa chấm nhỏ cũng không nhìn thấy nữa.

Cửa chính đại học Đằng Giang rộng mở, mặt đất loang lổ vết máu mờ mờ, thiết bị ở nơi này đều không còn hoạt động. Đại học Đằng Giang giống như một con quái vật ẩn nấp trong bóng đêm.

Phàn đội trưởng tìm một nơi tương đối an toàn đỗ xe.

"Trịnh Diệp ở lại, chúng ta đi tìm người."

Phàn đội trưởng cũng không để ý đến xe Minh Thù.

Tuy rằng hắn biết lời của Minh Thù đều là sự thật, nếu lúc đó bọn họ không đi, cũng chỉ có thể chết dưới đám zombie đó. Nhưng hắn vẫn không thể hiểu nổi một cô nhóc còn nhỏ như thế, mà lại có tính tình lạnh lùng một cách đáng sợ như vậy.

Phàn đội trưởng cùng người đàn ông có nốt ruồi rời đi. Trịnh Diệp ngồi trong xe một lúc, hắn cẩn thận mở cửa xe đi tới xe Minh Thù, đưa tay gõ cửa xe.

Minh Thù hạ kính xe xuống: "Thế nào, lại muốn giảng giá trị lòng tốt của chế độ khoa học xã hội chủ nghĩa sao?"

Bóng đêm che khuất mặt cô, nhìn không thấy ánh mắt, nhưng từ âm thanh có thể nhận thấy cô đang cười.

"Không không không..."

Trịnh Diệp lắc đầu: "Trong tình huống đó, ngay cả Phàn đội trưởng cũng không có cách, huống chi là cô."

Đoạn đường này, đồng đội chết trước mặt bọn họ nhiều lắm. Phàn đội trưởng tức giận, là giận bản thân hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn họ ngã xuống. Lại đúng lúc Minh Thù nói mấy lời không dễ nghe ấy.

"Cái cái... Cái này cho cô."

Trịnh Diệp nhét túi thức ăn vào trong xe Minh Thù: "Cả ngày hôm nay vất vả rồi, cô mau nghỉ ngơi đi, tôi tôi tôi trông chừng cho."

Trịnh Diệp đưa đồ xong, như một làn khói chạy về xe.

Minh Thù ôm túi còn âm ấm có chút ngây người, một lát sau liền mở túi ra.

...

"Đùng đùng..."

Tiếng súng trong bóng tối vang lên, phá vỡ im lặng.

Trịnh Diệp xuống xe trước nhìn xung quanh, phía bên kia truyền tới tiếng súng. Nhưng trong bóng đêm lan tràn, hắn chẳng nhìn được gì cả.

"Đùng đùng đùng..."

Hai ba tiếng súng vang lên liên tiếp, lúc sau càng vang lên liên tục, không hề gián đoạn.

Đội trưởng gặp rắc rối rồi, bọn họ lại chỉ có hai người, hắn nhất định phải tới hỗ trợ bọn họ.

Trịnh Diệp nhanh chóng quay lại xe, lấy vũ khí mang đi.

"Anh đi làm gì đấy?"

Minh Thù nhoài mình trên cửa xe, ra vẻ lười nhác hỏi.

"Tôi tôi... Tôi phải đi đi đi... Đi tìm nhóm người Phàn đội trưởng." Trịnh Diệp lên sẵn đạn súng.

"Anh sẽ ổn chứ?"

Minh Thù cười nhẹ, nhưng lại không phải là nụ cười mang ý giễu cợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.