Minh Thù quay đầu, có chút không kiên nhẫn: "Cô đi theo tôi làm gì?"
Đằng sau có một nữ quỷ tướng mạo thanh tú đang bay theo cô, xem ra bất quá cũng chừng hai mươi tuổi, hình tượng rất bình thường, không có chỗ đang sợ.
Nữ quỷ rất chắc chắn nói: "Cô nhìn thấy tôi!"
"Thì sao." Minh Thù cười: "Cô muốn tôi siêu độ cho cô? Tôi sẽ lấy tiền, cô có tiền không? Tôi không muốn tiền âm phủ!"
"..."
Nữ quỷ đại khái không nghĩ tới Minh Thù là một tục nhân há miệng liền đòi tiền như vậy.
Minh "tục nhân" Thù: "Không có tiền không được đi theo tôi, không thì tôi sẽ tiêu diệt cô!"
Quỷ người, có thể giết.
Nữ quỷ: "..."
"Tôi có tiền!"
Nữ quỷ vội vàng kêu một tiếng.
Minh Thù hơi dừng lại, quay đầu nhìn cô ta.
"Tôi thật sự có tiền." Thật vất vả mới có một người có thể nhìn thấy cô ta, nghe thấy cô ta nói chuyện, cô ta không thể bỏ qua cơ hội này: "Chỉ cần cô giúp tôi một chuyện, cô sẽ cầm được tiền."
"Chuyện gì? Giết người? Tôi không làm."
Sắc mặt thanh tú của nữ quỷ có chút dữ tợn: "Mốt thù của tôi, tự tôi sẽ báo."
Cô ta rất nhanh liền khôi phục lại, lộ ra một chút đau thương: "Cô giúp tôi chuyển lời với người nhà của tôi thi thể tôi ở chỗ nào để bọn họ đưa tôi về nhà."
Minh Thù suy tư một lát: "Bọn họ làm sao đưa tiền cho tôi?"
"Tôi sẽ báo mộng cho bọn họ." Nữ quỷ nói: "Cầu xin cô."
Cô ta muốn về nhà.
"Nếu cô đã có thể báo mộng, sao cô không trực tiếp báo mộng cho người nhà của cô?"
"... Tôi không thể rời khỏi nơi này, quá xa." Chỉ cần thi thể của cô ta được mang về, cô ta liền có thể rời khỏi nơi này, tự nhiên cũng có thể báo mộng cho người nhà của mình.
Hiện tại Minh Thù rất nghèo, muốn mua đồ ăn vặt.
Suy tư một lát liền đáp ứng yêu cầu của nữ quỷ.
Vì chính nghĩa!
Vì đồ ăn vặt!
Nữ quỷ tên Vu Kiều, cãi nhau với bạn trai liền chạy đi giải sầu, ai biết gặp phải lưu manh.
Làm nhục xong rồi bỏ ở nơi tha hương.
Minh Thù mang Vu Kiều về đạo quán, nhìn thấy đạo quán tan hoang như thế đạo, Vu Kiều cũng có chút mơ màng, đây là nơi của người ở sao?
"Biết quét dọn không?" Minh Thù hỏi cô ta.
Vu Kiều lắc đầu.
"Quét dọn nơi này một chút."
"..." Đã nói mình không biết!!
Nữ sinh trước mặt tuổi tác nhìn qua cùng cô ta cũng không chênh lệch lắm, luôn luôn có bộ dáng mỉm cười tà mị, Vu Kiều có chút sợ, không biết vì sao nhưng luôn cảm thấy cô có chút đáng sợ.
Mà đây lại là đạo quán...
Sát vách cũng có một toà miếu, cô ta khẽ lại gần liền khó chịu, nhưng nơi này một chút cảm giác cũng không có.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân hoang tàn.
Vu Kiều không dám phản bác, cô ta còn muốn sự giúp đỡ của cô liền yên lặng bắt đầu quét dọn.
"Khi nào thì cô liên hệ với người nhà của tôi?" Vu Kiều hỏi Minh Thù ngồi dưới mái hiên gặm màn thầu.
"Tôi có thể trực tiếp gọi điện thoại về nói tôi biết con gái của các người ở đâu sao?" Cô sẽ bị xem là hung thủ.
Vu Kiều ngẫm lại cũng đúng.
"Vậy cô định làm thế nào?"
Minh Thù trầm tư một lát: "Không biết, ăn no lại nghĩ đi."
"..." Ngươi trầm tư cái quáu gì!
Nếu không phải thời gian dài như vậy chỉ có cô mới có thể nhìn thấy mình, nghe được mình nói chuyện thì cô ta cũng không muốn để ý đến cô.
Vu Kiều đem viện tử quét dọn đến càng khó coi hơn.
Đối mặt với ánh mắt một lời khó nói hết của Minh Thù, cô ta ấp úng một tiếng: "Tôi đã nói không biết."
Minh Thù lắc đầu trở về phòng.
Vu Kiều: "..."
Vì sao có cảm giác cô mang mình trở về, là vì... Quét dọn sao?
Mấy ngày kế tiếp, Minh Thù trừ ra ngoài đồ mua ăn cũng sẽ không rời khỏi đạo quán.
Mỗi lần nhìn thấy cô, không phải ăn thì chính là phơi mặt trăng phơi mặt trời, cô còn nói cái gì hấp thu tinh hoa nhật nguyệt?
Xem mình là thần tiên sao?
Vu Kiều có đôi khi sẽ rời khỏi đạo quán, Minh Thù cũng mặc kệ cô ta đi làm cái gì, một người một quỷ lại hài hoà đến dị thường.
Mà mấy ngày nay Vu Kiều đã học được cách quét dọn đơn giản, viện tử cũng được cô ta quét đến tương đối sạch sẽ, chí ít cũng không có hoang tàn như trước đó.
"Rốt cuộc thì lúc nào cô mới giúp tôi?" Vu Kiều nói với Minh Thù đang ngồi xổm dưới mái hiên.
"Để tôi bấm ngón tay tính toán..." Minh Thù ngẩng đầu nhìn trời một chút, một mặt nghiêm túc: "Mấy ngày nữa đi."
"Vì sao?"
"Há, thân thể tôi không thoải mái, không thích hợp leo núi lội nước."
"..."
Cô ta vẫn là nên chọn người khác đi.
-
Ba ngày sau.
Minh Thù cuối cùng đã kêu Vu Kiều dẫn đường đến nơi cô ta tử vong.
Nơi tử vong cách Vô Lượng sơn không xa, trên núi cơ hồ là không có đường gì, lúc ấy Vu Kiều là bị người ta bắt trên đường cua, đợi cô ta tỉnh lại liền bị nhốt trong một cái sơn động.
Trên núi không có bất kỳ ai.
Kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Thứ cô ta có thể nhìn thấy chính là mấy tên lưu manh bắt cóc mình.
Bọn hắn cũng không phải mỗi ngày đều tới, có một ngày mấy người kia uống rượu rồi đến cùng nhau, sau đó...
Vu Kiều không muốn hồi tưởng lại.
Minh Thù leo lên núi, đứng bên ngoài sơn động, nơi này bị người ta dùng cỏ khô che khuất, cô đẩy cỏ khô ra, mùi hôi thối lập tức lan tràn trong trong sơn động.
Sơn động cũng không tính là lớn, trong góc có một cỗ thi thể nằm đấy.
Kỳ quái chính là hiện tượng thi thể mục nát cũng không nhiều, dựa theo Vu Kiều nói, cô ta đã chết gần nửa tháng, nhưng tình trạng mục nát rõ ràng không phù hợp...
Vu Kiều không dám vào, cô ta sợ phải thấy dáng vẻ của mình.
Minh Thù nhìn quanh sơn động một chút, một cỗ khí âm hàn chui thẳng vào trong thân thể.
Thi thể Vu Kiều nằm ngang trên mặt đất, trên người ngay cả một thứ che chắn đều không có, Minh Thù nhặt quần áo trên mặt đất đắp lên người cô ta.
Sau đó xử lý vết tích mình đi vào, rời khỏi sơn động.
"Bây giờ cô sẽ liên hệ cha mẹ của tôi sao?" Vu Kiều nhỏ giọng hỏi.
Minh Thù liếc nhìn cô ta một cái: "Hiện tại đương nhiên là báo cảnh, cảnh sát sẽ liên hệ cha mẹ cô."
Nếu cô trực tiếp liên hệ nhất định sẽ gây phiền toái.
"..."
Tại sao lại cùng cô ta nghĩ đến không giống.
Sau khi Minh Thù xuống núi liền báo cảnh sát.
Cảnh sát rất nhanh đã tới, là người đầu tiên phát hiện nên Minh Thù nhận lấy đủ loại nghi vấn.
Đặc biệt là cô là một tiểu cô nương lại chạy đến vùng ngoại ô hoang vu này, còn phát hiện thi thể, thấy thế nào cũng vô cùng khả nghi.
Minh Thù thuận miệng biện một cái lý do vô ích, nói mình lên núi tìm Linh Chi.
Thôn dân gần đây nói quả thật có người ở lên núi tìm Linh Chi, miễn cưỡng có thể tin được.
Minh Thù được xem như người bị hiềm nghi, cuối cùng xác định hiềm nghi của cô không lớn, dù sao thời điểm Vu Kiều chết cô cũng không ở nơi này.
Cảnh sát rất nhanh liền điều tra ra thân phận của Vu Kiều, trực tiếp liên hệ với cha mẹ cô ta.
Cha mẹ đi suốt đêm tới, nhìn thấy thi thể của Vu Kiều liền gào khóc nức nở.
Vu Kiều đứng bên cạnh cha mẹ, muốn ôm lấy bọn nhưng thân thể luôn luôn xuyên qua bọn họ.
Trên mặt cô ta có sự mờ mịt xen lẫn bi thương.
Cô ta chết rồi.
Người chạy đến cuối cùng chính là bạn trai của Vu Kiều, mặt mũi tràn đầy tiều tụy. Nam nhân đứng tại cửa ra vào, thần sắc mờ mịt như Vu Kiều, một hồi lâu mới cứng ngắc đi tới.
"Các người nhất định phải bắt được hung thủ, cho Kiều Kiều một cái công đạo!!" Bạn trai Vu Kiều đỏ ngầu mắt, nắm lấy cảnh sát gầm thét.
"Đều là lỗi của tôi... " Bạn trai Vu Kiều đột nhiên ôm đầu khóc rống: "Nếu như tôi nhịn cô ấy, cô ấy sẽ không rời đi, đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi..."
Vu Kiều đứng bên cạnh hắn, nuốn đưa tay sờ hắn.
Ngón tay lại xuyên qua đỉnh đầu hắn.
Vu Kiều nhìn bạn trai yên lặng khổ sở, nếu như không phải cô ta tùy hứng sẽ không rơi vào tình trạng như hôm nay.
Bạn trai Vu Kiều giống như cảm nhận được, đột nhiên nhìn về phía Vu Kiều.
Ánh mắt hắn rơi vào hư không, tự nhiên cái gì cũng không nhìn thấy.