Bị một kích như vậy của Minh Thù, những người còn lại tức giận không thôi.
Ngọc Huyền chân nhân muốn giảng hòa cũng không có cách, trong phòng đánh nhau ào ào.
Minh Thù trước khi đến còn cố ý vẽ không ít bùa, lúc này đã phát huy được tác dụng, cô lấy từng cái từng cái đập tới, coi như đối phương năng lực mạnh có thể tránh ra nhưng cũng có sai sót rơi vào thế hạ phong.
Minh Thù được treo lên huân chương đánh toàn bộ đại lão của Huyền Môn.
"Sư phụ!"
"Chưởng môn!"
"Tầm Y ngươi..."
Người của Huyền Môn bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền dồn dập chạy vào, nhìn thấy tràng diện này tức giận không thôi.
Minh Thù buông tay, người kia kít một cái ngã xuống đất.
"Bọn hắn động thủ trước." Minh Thù vô tội: "Các ngươi không thể trách ta."
Các đại lão của Huyền Môn nằm rạp trên mặt đất tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Nếu không phải ngươi khiêu khích trước, bọn hắn sẽ động thủ sao?
"Bắt lấy cô ta!" Một đại lão nào đó nghiêm nghị hạ lệnh.
"Không phải ta nói bừa, các ngươi thật sự không phải đối thủ của ta, nhìn sư phụ của các ngươi xem." Minh Thù không biết xấu hổ nói: "Các ngươi thật sự muốn đánh với ta cũng chỉ có bị đánh."
Đám người: "..."
Tại sao cô lại có thể không biết xấu hổ như thế!
"Lên!"
"Ài ài ài..." Minh Thù nắm lấy Độ Khâm chạy ra ngoài.
Nhiều người như vậy cô sẽ lãng phí rất nhiều thể lực.
"Đuổi theo ta đi." Minh Thù chạy vẫn không quên khiêu khích bọn hắn: "Đuổi kịp ta, ta liền đánh các ngươi!"
Trong lòng mọi người có một vạn con mẹ nó chạy như điên mà qua.
Lớn lối như thế...
Không biết xấu hổ như thế...
Tức chết bọn hắn!
Minh Thù chạy được một khoảng cách liền nhìn về phía sau, không có ai đuổi tới.
Cô ôm cánh tay Độ Khâm thở một ngụm, chỉ biết khi dễ trẫm ít người!
"Không cần chạy." Hắn có thể.
"Vì sao không chạy?" Không chạy chờ bọn hắn đến hao tổn đồ ăn vặt sao của mình sao?
"Ta có thể đánh."
"Ngươi lần trước..."
Độ Khâm nắm chặt con rối, dắt lấy Minh Thù đi xuống núi.
-
Trên đường trở về Độ Khâm rất trầm mặc.
Không phải lại trầm mặc bình thường kia, mà là kiềm chế trầm mặc.
Minh Thù có chút run rẩy.
Cô giống như... Không có có chỗ nào chọc tới hắn a?
Trở lại Vô Lượng sơn, đám tiểu quỷ sợ hãi ra chào đón: "Tỷ tỷ đã trở về, chúng ta..."
Độ Khâm dắt lấy Minh Thù đi vào bên trong.
"Tiểu cương thi ngươi muốn làm gì..."
Minh Thù bị Độ Khâm đẩy vào phòng, cửa phòng loảng xoảng một tiếng khép lại.
Thân thể cao lớn của nam nhân bao trùm tới, bao phủ Minh Thù trong lồng ngực, nụ hôn lạnh lẽo như cuồng phong mưa rào rơi xuống.
Minh Thù bị hôn đến mơ màng.
Hắn đang làm gì?
"Ưm... Tiểu cương thi..."
Độ Khâm đè ép cổ tay cô, có lẽ đã học trộm Minh Thù nên kỹ thuật hôn đã tiến bộ hơn gì, Minh Thù bị hôn đến có chút mơ hồ.
"Tiểu cương thi..." Ngươi làm gì!
Minh Thù giãy dụa, nhưng Độ Khâm càng ép càng chặt.
"Con mẹ nó ngươi... Ưm..."
Ta XXX!
Nổi điên cái gì!
Lãnh ý trên người Độ Khâm không ngừng xâm nhập tới, Minh Thù bị hôn đến có chút thở không nổi, thật sự thở không nỗi, để trẫm thở một ngụm!
Tay Độ Khâm còn chống hai bên hông cô, hắn hơi trùng mắt, gằn từng chữ một: "Ta có thể bảo vệ ngươi."
Minh Thù: "???"
Ai cần ngươi bảo vệ?
Minh Thù hơn nửa ngày mới phản ứng được, vì việc này nên hắn mới trầm mặc từ trên đường đi tới lúc về?
Sau đó tức giận liền hôn mình?
Đây là mao bệnh quỷ gì?
Độ Khâm cúi đầu, môi mỏng lạnh lẽo đụng phải đầu Minh Thù.
Minh Thù có chút rụt lại, động tác của Độ Khâm dừng lại, ánh mắt rơi vào cánh môi đỏ mọng của cô, hắn lần nữa tiến tới, bàn tay vịn đầu Minh Thù làm cho cô không có chỗ trốn.
Nụ hôn lần này đã ôn nhu hơn nhiều.
Hắn hơi khép mắt, hai hàng lông mi dài tạo thành một cái bóng nhỏ, làn da còn tốt hơn so với con gái.
Nam nhân đẹp mắt như vậy, còn muốn nữ hài tử làm gì.
Độ Khâm hôn khóe môi cô, chậm rãi chuyển động xuống dưới rơi vào trên cổ cô.
Huyết mạch chuyển động giống như một loại vũ khí trí mạng nào đó hấp dẫn hắn.
Không thể cắn.
Không thể...
Độ Khâm cọ xát răng trên cổ Minh Thù mấy lần cũng không có cắn.
Bàn tay lạnh buốt luồn vào vạt áo nắm chặt chiếc eo thon của cô, Minh Thù run rẩy một chút, cho dù là linh khí hộ thể cũng không thể hoàn toàn phòng ngừa khí lạnh trên người hắn.
"Ngươi muốn làm gì?"
Minh Thù đè tay của hắn lại.
Người phía sau khẽ ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn cô.
Hắn hơi há môi:" Không biết."
Chính là muốn... Làm như thế.
Minh Thù: "..."
Không biết mà còn có lý chẳng sợ như thế, ai cho ngươi lá gan đó."
Trong ý thức của Độ Khâm đại khái chỉ có một khái niệm mơ hồ, hắn cũng không biết mình muốn làm gì.
Minh Thù ném hắn lên giường, thời điểm đè lên hắn, hắn vẫn là một mặt mê mang.
Minh Thù đưa tay cởi nút thắt quần áo của hắn, Độ Khâm liền sững sờ ngẩn người nhìn cô.
Nhưng là...
Minh Thù chống đỡ lồng ngực hắn: "Có phải ngươi không được hay không?" Không được thì trêu chọc trẫm làm cái quái gì!!
Không được?
Cái gì không được?
Vì sao không được?
Độ Khâm mờ mịt để Minh Thù khơi dậy một chút dục vọng của hắn.
Ngón tay ấm áp đột nhiên trượt xuống bụng dưới của hắn, nơi nào đó bị cô nắm chặt.
Độ Khâm: "..."
Minh Thù: "..."
-
Sự thật chứng minh, Độ Khâm cũng không phải là không được.
"Tiểu cương thi, ta..."
Minh Thù lời còn chưa nói hết liền bị chặn lại trở về.
Minh Thù thật có chút chịu không được, quá đói.
"Ta đói..." Minh Thù không có khí lực gì: "Ta thật sự rất đói, bỏ qua cho ta đi."
Cái này mẹ nó đã trôi qua bao lâu?
Bên ngoài trời đã tối rồi.
Độ Khâm giữ im lặng đưa cánh tay tới trước mặt Minh Thù.
"..." Làm gì?
Trẫm không ăn thịt cương thi!
Ngươi mẹ nó lăn ra ngoài cho trẫm!!
Lăn xuống giường rồng của trẫm ngay!!
Cuối cùng Minh Thù nổi giận, Độ Khâm mới bất đắc dĩ buông cô ra, ban đêm Minh Thù ở bên ngoài phơi mặt trăng, không dám trở về.
Sợ trở về liền không ra được.
Thật là đáng sợ.
Mà kể từ sau ngày đó Độ Khâm giống như đã mở ra cái kỹ năng ghê gớm nào đó.
Minh Thù rất hối hận, cô hẳn là nên sủng hạnh đồ ăn vặt, không nên nghĩ đến việc khi dễ tiểu yêu tinh nhà mình.
Quan trọng nhất chính là Độ Khâm cũng không phải là thứ mềm mại đáng yêu, căn bản khi dễ không được.
Ngươi khi dễ hắn, hắn liền muốn trả thù lại ngươi như vậy.
Cô không muốn bị trả thù...
Tiểu yêu tinh muốn cùng đồ ăn vặt tranh sủng tình cảm!
Trẫm làm sao lại...
"Tiểu Y."
"A! Tiểu cương thi a, thật là đúng dịp." Minh Thù xoay người chạy.
Minh Thù bị níu cổ áo lại.
Cánh tay mang theo sự lạnh lẽo từ phía sau ôm lấy cô, cằm nam nhân đặt trên đỉnh đầu cô: "Tiểu Y, ôm."
Minh Thù: "..." Ôm không dậy nổi ôm không dậy nổi.
"Ngươi tránh ta." Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định.
Minh Thù gượng cười, cưỡng ép trấn định: "Ta tránh ngươi làm gì."
"Ban đêm không trở lại." Nhìn thấy hắn liền chạy, không phải tránh hắn thì là cái gì?
"..." Tối về để chết sao?
"Ta thích cùng ngươi làm loại chuyện đó, thật ấm áp." Độ Khâm đột nhiên nói: "Ngươi không thích, sau này ta sẽ không làm, ngươi đừng lẩn tránh ta."
Một chuỗi câu dài làm giọng nói của hắn nghe vào có mấy phần ủy khuất.
Giống như là lên án Minh Thù đối đãi với hắn như thế.
Minh Thù vẻ mặt kiên định, ngươi như vậy liền muốn lừa gạt trẫm sao? Không có khả năng!