Lận Quyết không nấu được cơm, còn xém chút phá hủy hết nhà bếp.
Hắn đứng trong một đống bừa bộn, trong tay cầm một thanh dao phay, Tạ An muốn kéo hắn ra ngoài lại có chút không dám.
Lận Quyết nhìn dao phay trong tay, lại nhìn Tạ An.
Tạ An: "..."
Bệ Hạ đây là ánh mắt gì? Thẹn quá hoá giận?
Lận Quyết cứ như vậy đi ra khỏi phòng bếp, Tạ An đuổi theo sát.
"Đừng đi theo trẫm."
Tạ An: "..."
Sở Linh Nhi chờ Lận Quyết đi rồi mới ngoi đầu ra: "Tạ An đại nhân... Bệ Hạ không sao chứ?"
Tạ An trầm ngâm: "Ta cũng không biết."
Không phải chỉ là không nấu đuocuw cơm sao? Bệ Hạ thế nhưng là một người trăm công ngàn việc, cần nấu cơm sao? Không cần!
Bên này Lận Quyết một đường đi đến Ngự Hoa Viên, hắn chống đỡ núi giả, vòng ra đằng sau, lưng tựa vào núi giả, đưa tay...
Trong tay còn cầm dao phay.
Hắn quăng dao phay ra, đưa tay ôm đầu.
Vừa rồi trong nháy mắt kia hắn cảm thấy rất quen thuộc, thế nhưng hắn làm sao cũng nhớ không nổi.
Hình ảnh vỡ vụn trong đầu không thể ghép lại được.
-
"Nương nương."
Tạ An không tìm thấy Lận Quyết, chỉ có thể tìm đến Minh Thù.
"Thế nào."
"Không nhình thấy Bệ Hạ."
"Ngươi nói cái gì?" Minh Thù không xác định lại hỏi một lần.
"Không nhìn thấy Bệ Hạ." Tạ An đem chuyện ở nhà bếp nói một lần.
Lận Quyết không cho hắn đi theo, hắn khẳng định không yên lòng nên cho người theo sau từ xa, ai biết bọn hắn bị mất dấu, lại tìm một lần nữa, ngay cả bóng người cũng không tìm được.
Tạ An có chút thấp thỏm, Bệ Hạ cũng không thể bởi vì chính mình không biết nấu cơm liền bỏ nhà đi a?
"Các ngươi nhìn người cũng nhìn không được, có tác dụng gì." Minh Thù đứng dậy đi ra ngoài: "Không phải, hắn đến nhà bếp học nấu ăn làm gig?"
Dựa vào một người như hắn có thể học nấu ăn?
"... Còn không phải là vì nương nương." Giọng điệu Tạ An có chút oán trách.
Minh Thù trầm mặc.
"Mất dấu ở đâu?"
Tạ An nhanh chóng dẫn Minh Thù đi, kế bên này núi giả nối thành một mảnh, mất dấu rất bình thường.
Minh Thù ở bên trong tìm một vòng, cuối cùng ở giữa hai ngọn núi giả mới tìm được người.
Hắn ngồi ở trên núi giả, phía trước lại có thực vật che chắn, cơ hồ không nhìn thấy người.
Minh Thù leo lên núi giả: "Chàng làm gì ở đây?"
Lận Quyết đầu chôn giữa hai chân, nghe thấy thanh âm của Minh Thù, hắn chậm rãi ngẩng đầu.
"Cô vợ nhỏ, ta có phải là mất trí nhớ."
Nam nhân tội nghiệp nhìn qua cô.
Minh Thù ngẩn người.
Minh Thù ngồi vào bên cạnh hắn: "Chàng đây không phải vẫn còn nhớ ta sao? Mất trí nhớ cái gì?"
Lận Quyết dựa vào cô, nam nhân trên triều đình quát tháo phong vân lúc này lại bất lực như một đứa trẻ, ôm thật chặt eo Minh Thù.
"Trong đầu của ta có vào hình ảnh xa lạ, ta rõ ràng không có trải qua, nhưng lại cảm giác hết sức quen thuộc."
Hắn thấp giọng nói.
"Ta có phải là đã từng mất trí nhớ?"
Đặc biệt là cô, hắn cảm giác mình giống như là thật lâu trước đây đã nhận biết cô.
Đối với cô hết thảy đều như lòng bàn tay.
Nhưng từ khi hắn biết nhận thức, những người hắn từng gặp qua trong đời cũng không có cô.
"Không có."
"Thật sự?"
"Ừ."
"Vậy những hình ảnh kỳ quái kia là chuyện gì xảy ra?"
Minh Thù cầm tay hắn: "Có lẽ là đời trước chúng ta đã gặp qua đi."
Đời trước?
Trực giác của Lận Quyết không đúng lắm, nhưng hắn lại không có cách nào phản bác.
Thật lâu, hắn hỏi: "Vậy kiếp sau chúng ta sẽ còn ở bên cạnh nhau không?"
"Chàng nghĩ hay lắm, tai họa đời ta còn chưa đủ, còn muốn tai họa ta kiếp sau?"
"Cô vợ nhỏ nàng ghét bỏ ta?"
Minh Thù cười một tiếng: "Chúc mừng chàng, đáp đúng."
"Ta không." Lận Quyết ngồi trên núi giả: "Nàng nói thích ta, ta liền xuống."
"Vậy chàng cứ ở trên đó đi."
"..."
Lận Quyết thấy Minh Thù đi thật liền vội vàng xuống dưới: "Cô vợ nhỏ chờ ta một chút."
"Cô vợ nhỏ ta làm cho đồ ăn cho nàng, nàng có muốn nếm thử không?"
Minh Thù đi đến nhanh hơn.
Cô không ăn đồ ăn bị cháy.
Kể từ ngày sau đó, Lận Quyết cũng không đề cập qua chuyện mất trí nhớ này, bất quá hắn vẫn kiên trì không ngừng làm đồ ăn bị cháy cho Minh Thù.
Làm Hoàng đế không thích, chạy tới làm đầu bếp, có phải là có tật xấu hay không!
Mặc kệ Minh Thù nói cái gì hắn cũng không nghe.
Cái này cần lãng phí bao nhiêu nguyên liệu.
Lãng phí đáng xấu hổ có biết không!
Sở Linh Nhi cả ngày đều kinh hồn táng đảm.
"Tạ An đại nhân, ngươi khuyên nhủ Bệ Hạ đi."
"Ta khuyên như thế nào?" Tạ An cũng rất bất đắc dĩ: "Ngay cả Hoàng hậu nương nương Bệ Hạ cũng không nghe, ta có thể khuyên như thế nào?"
"Thế nhưng..." Sở Linh Nhi xoắn xuýt: "Bệ Hạ làm căn bản không có cách nào ăn a."
Thời gian dài như vậy, liền xem như người bình thường cũng học được không ít thứ chứ?
Hết lần này tới lần khác hoàng đế Bệ Hạ của chúng ta chính là không tầm thường.
Thời điểm đến là cái dạng gì, hiện tại còn là cái dạng gì.
Không có chút tiến bộ nào.
Tạ An nâng trán thở dài.
Hắn là Bệ Hạ, bọn hắn có thể làm sao a!
-
Tiên Nguyệt lâu cách một đoạn thời gian sẽ phát nhiệm vụ cho Minh Thù, nói là trả nợ, Minh Thù chỉ có thể níu lấy Đông Thập truyền tin cùng đi làm nhiệm vụ.
Cô làm nhiệm vụ đơn giản thô bạo, một buổi tối liền có thể giải quyết.
Bởi vậy Đông Thập đặc biệt thích cùng Minh Thù làm nhiệm vụ, quả thực chính là nằm không mà thắng.
Cũng không lâu lắm, lâu chủ liền triệu hồi Minh Thù đến, xác định cô chính là lâu chủ kế nhiệm.
Minh Thù: "???"
Không phải muốn khảo hạch sao?
Lần trước khảo hạch đều là trò đùa sao?
Lâu chủ vỗ vỗ vai cô: "Kiếm tiền thật tốt."
Minh Thù: "..."
Cho nên lâu chủ này là biết ai kiếm tiền tốt liền có thể kế thừa đúng không?
Thời điểm Minh Thù rời khỏi Tiên Nguyệt Lâu có gặp Tùy Phong, nghe nói Tùy Phong lấy Vãn Lạc, bất quá Vãn Lạc hiện tại tính tình cổ quái, nếu như không phải có Tùy Phong, sớm đã bị xử trí.
Tùy Phong ánh mắt lãnh đạm thoáng như không có nhìn thấy cô.
"Tùy Phong là bị Vãn Lạc làm cho liên lụy, hiện tại đã xuống đến cấp Địa, nếu hắn còn che chở cho Vãn Lạc, đoán chừng..."
Đông Thập lắc đầu.
Đáng tiếc.
"Đi thôi."
"Nguyệt tỷ tỷ, lâu chủ nói sau này ta liền theo tỷ."
"Tiến cung làm thái giám?"
"A..." Đông Thập mờ mịt, tiện tay che lại nơi nào đó: "Ta... Ta có thể núp trong bóng tối."
"Ngươi đừng theo ta, có việc sẽ liên hệ ngươi."
Tiểu yêu tinh ghen, trẫm cũng rất sợ hãi a.
Đông Thập nếu là một cô nương coi như xong, còn có thể mang theo, đây một nam nhân, làm mang cô mang theo được.
-
Lận Quyết cả đời chỉ sủng ái một vị hoàng hậu, không có một dòng dõi, sau này chỉ có thể nhận nuôi một đứa bé trong dòng dõi bồi dưỡng làm thái tử đời tiếp theo.
Đứa bé này từ nhỏ ở bên cạnh Minh Thù, những cái khác không có học được, đồ ăn thì học được bảy tám phần, ba câu không bỏ được từ ăn.
Minh Thù sợ nó lớn lên là một Tiểu Bàn Tử, mỗi ngày biến đổi phương cắt xén đồ ăn vặt của nó.
Tiểu Bàn Tử... Không phải, tiểu Thái tử liền chạy tới cùng Lận Quyết cáo trạng.
Lận Quyết nghĩa chính ngôn từ nói cho nó biết, mẫu hậu là vì tốt cho nó, Tiểu Bàn Tử không thể kế thừa hoàng vị.
Tiểu Thái tử: "..."
Lận Quyết lúc tuổi già, tiểu Thái tử đã trưởng thành, có thể một mình đảm đương mọi chuyện, hắn đem hoàng vị truyền cho nó, mang theo Minh Thù xuất cung du ngoạn.
Tạ An vốn định đi theo Lận Quyết, nhưng là bị Lận Quyết bác bỏ.
Lý do chính diện là: Tiểu Thái tử cần hắn.
Nội tâm OS: Trẫm cùng cô vợ nhỏ đi đến thế giới có hai người, ngươi đi theo cái gì! Không mang theo không mang theo!
Tạ An lấy Sở Linh Nhi, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, nếu quả như thật sự muốn đi theo Lận Quyết, khẳng định lại là một trận phong ba, bởi vậy cuối cùng Tạ An chỉ có thể ở lại.
-
Tại trong một trấn nhỏ, Lận Quyết cùng Minh Thù định cư lại, ồn ào nhốn nháo qua một đoạn thời gian rất dài.
Lận Quyết cảm giác gần đây thân thể của mình càng ngày càng kém.
Hắn muốn đi đến cuối cùng.
Minh Thù ngoài miệng ghét bỏ nhưng lại tận tụy chăm sóc hắn, bất kỳ chuyện gì đều là tự mình đi làm.
Ngay từ đầu Lận Quyết còn có thể chuyển động, sau này đã không thể đi, chỉ có thể nằm ở trên giường.
Minh Thù đổi một ngôi nhà cho hắn, gần ngay bên hồ, mở cửa sổ liền có thể nhìn thấy mặt hồ.
Hắn cố gắng muốn ở bên cạnh cô lâu hơn một chút nữa.
Những thời gian không đợi người.
Hắn rốt cục sắp không chịu nổi.
"Cô vợ nhỏ..."
Lận Quyết vươn tay, nắm chặt tay Minh Thù.
Những năm này hình ảnh trong đầu hắn xuất hiện càng ngày càng nhiều, bất quá vẫn là vỡ vụn.
Nhưng hắn biết, hắn cùng người bên cạnh nhất định có ràng buộc rất sâu.
"Đừng sợ."
"Ta không sợ." Lận Quyết nói: "Ta chỉ là không thể lại giúp nàng."
Minh Thù cúi người, gương mặt dán vào mu bàn tay hắn: "Sẽ còn thời gian."
"Nàng có thể... Nói thích ta không?"
Minh Thù ngẩng đầu, tại trong con ngươi đang chậm rãi khép lại của Lận Quyết, có chút nhấp môi dưới: "Ta thích chàng."
Khóe miệng của hắn nâng lên một nụ cười nhàn nhạt.
Bàn tay đang cầm tay cô dần dần mất đi lực lượng.
Minh Thù có chút nắm chặt, lấy ra kim sắc hơi không giống với khi thu X tiên sinh, cả khối đá chỉ có một khối nhỏ không có phát sáng.