Linh Trì hoàn toàn vấn vít sương mù như trước đây, bất quá lúc này bốn phía Linh Trì đã có hơn rất nhiều linh thạch.
Linh thạch bày ra thành bộ dáng trận pháp, vây xung quanh toàn bộ Linh Trì.
Thú nhỏ ở trong Linh Trì nhảy tới nhảy lui, Tụ Hoan đem một viên linh thạch cuối cùng cố định xong.
Tụ Hoan nhìn thú nhỏ một chút, cô ấy không thể quản được tiểu chủ tử này, cung kính lui ra ngoài.
Minh Thù ôm Kỳ Ngự tiến vào, trước tiên để cho hắn ngồi trên ghế bên cạnh Linh Trì.
"Đừng đùa, đi ra ngoài trước."
Thú nhỏ nổi lên trong nước, móng vuốt nhỏ lay lay hai lần: "Dựa vào cái gì? Con sen, ngươi chính là một cái móng heo lớn!"
Nói xong thú nhỏ lập tức phủ định.
"Phi, móng heo lớn còn có thể ăn, ngươi cũng không thể ăn."
"Vậy ta cũng thật vô dụng."
"Biết là tốt rồi." Thú nhỏ lại phủi đi hai lần: "Nếu không phải ta, ngươi còn không phải chính là vô dụng, ngươi còn không đối xử tốt với ta."
Minh Thù xuống dưới nó vớt lên: "Cút nhanh ra ngoài."
"Con sen!" Thú nhỏ xù lông, tròn vo như cá nóc: "Ngươi đối với ta như vậy, sẽ mất đi ta."
"Được rồi, ngày mai gặp."
Minh Thù đẩy cửa sổ ra ném thú nhỏ ra ngoài.
Kinh Vũ không biết từ chỗ nào xuất hiện, tiếp nhận lấy thú nhỏ, lông đuôi diễm lệ đảo qua mặt đất, bay lên không trung.
Thanh âm tức hổn hển của thú nhỏ từ xa truyền tới, cuối cùng tiêu tán trong làn gió.
-
Minh Thù đặt Kỳ Ngự vào giữa hồ Linh Trì.
Cô lấy viên đá kia ra thả xuống, kim sắc chủ động bay đến đỉnh đầu Kỳ Ngự.
Trận pháp bốn phía Linh Trì đồng thời khởi động, một khối linh thạch điểm một cái, cuối cùng linh thạch tới gần Linh Trì, tụ lại liên tiếp bay đến viên đá trước mặt Kỳ Ngự.
Minh Thù chuyển ra phía sau hắn, lòng bàn tay dán vào lưng hắn.
Ánh sáng tụ lại trong kim sắc như nước chảy thấm vào đỉnh đầu Kỳ Ngự.
Trên mặt Kỳ Ngự dần dần xuất hiện thần sắc thống khổ.
Minh Thù chỉ có thể tận lực giảm bớt nỗi thống khổ của hắn.
Nhưng linh hồn dung hợp cùng linh hồn tách rời không phải đơn giản như đem một chén nước tách ra lại đổ vào như vậy.
Sắc mặt Kỳ Ngự dần dần tái nhợt, cả người căng thẳng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thần sắc thống khổ trên mặt Kỳ Ngự dần dần giảm bớt, kim
sắc trên đỉnh đầu kim sắc dần dần ảm đạm.
Minh Thù xác định đã dung hợp xong mới buông tay ra, rời khỏi Linh Trì.
Minh Thù đứng ở phía trên một lúc, sau đó rời khỏi phòng.
"Tôn chủ."
"Trông coi nơi này, không cho phép bất luận cái gì tới gần."
"Vâng."
Kỳ Ngự cần phải ở trong linh trì đợi bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể đi ra ngoài, Minh Thù mỗi ngày đều ở Linh Trì cùng hắn.
Tụ Hoan thỉnh thoảng sẽ báo cáo cho Minh Thù một chút tình huống bên ngoài.
U Thủy bên ngoài đã lui, những thi thể này cũng biến mất không thấy gì nữa, những người còn lại tự phần mình tản ra.
Bất quá tin đồn liên qua đến Tháp Thiên Khải lại lần nữa truyền ra trong tam đại lục.
Những người vẫn chưa có ý định từ bỏ liền ở bên ngoài Tháp Thiên Khải trông coi.
Hôm này Minh Thù mới từ trong Linh Trì ra ngoài, Tụ Hoan vội vã tới: "Tôn chủ, quốc sư Ly Dương Quốc phái Tuyết Sư của hắn tới đưa một tin tức."
"Tin tức gì?"
Tụ Hoan đem một cái ngọc giản giao cho Minh Thù.
Minh Thù bóp nát ngọc giản, vật ghi chép trong trong ngọc giản tự động hiện ra trong không khí.
- --- một vị chủ, tế đàn khác thường.
Mãi đến lúc mấy chữ kia biến mất trong không khí, Minh Thù vẫn chưa thu tầm mắt lại, Tụ Hoan cẩn thận nhìn một chút, phát hiện ánh mắt của cô nhìn vào hư không, không có tiêu cự.
"Tôn chủ?"
"Tôn chủ?"
Tụ Hoan liên tiếp gọi vài tiếng, Minh Thù mới lấy lại tinh thần, con ngươi dần dần có tiêu cự.
Cô vuốt vuốt ngọc giản đã nát, hỏi: "Hôm nay là ngày thứ mấy?"
"Ngày thứ 26."
Mới hai mươi sáu ngày, còn có một nửa thời gian tiểu yêu tinh mới có thể rời khỏi Linh Trì.
Minh Thù lại trầm mặc một lát, phất tay: "Ngươi lui xuống trước đi."
Tụ Hoan cảm thấy Minh Thù không thích hợp nhưng cũng không biết chỗ nào không thích hợp, cúi đầu lui xuống.
Tôn chủ đây là thế nào?
"Tụ Hoan Tụ Hoan Tụ Hoan."
Tụ Hoan mới vừa đi tới bậc thang liền thấy thú nhỏ nhảy tới, lập tức bật lên trên người cô ấy, Tụ Hoan nhanh chóng chụp lấy tiểu chủ tử này.
"Tiểu chủ tử, ngài hù dọa Tụ Hoan."
"Nhà bếp vì sao không có ai làm đồ ăn?" Thú nhỏ thở phì phò.
"Vừa rồi đã đưa qua cho tôn chủ, còn chưa kịp làm đâu."
"... Lại đưa cho cô." Thú nhỏ lẩm bẩm, Tụ Hoan cũng không biết nó đang lẩm bẩm cái gì, chỉ có thể mờ mịt nhìn nó.
Thú nhỏ lẩm bẩm xong mới hỏi: "Cô ấy ở đâu?"
"Tôn chủ ở Linh Trì bên kia."
"Lại ở nơi đó, hừ!"
Tụ Hoan bất đắc dĩ, thấy vừa rồi Minh Thù không đúng lắm liền vội vàng nói: "Đúng rồi tiểu chủ tử, vừa rồi tôn chủ có điểm gì là lạ."
"Cô ấy có bao giờ không là lạ?" Thú nhỏ chắc chắn: "Khẳng định là bởi vì tên người thú hai chân quái dị kia!"
Nam nhân đều là móng heo lớn!
Móng heo lớn không thể ăn!
Con sem cũng là móng heo lớn!
Tụ Hoan lắc đầu: "Không phải, là quốc sư Ly Dương Quốc phái Tuyết Sư tới đưa tin tức, tôn chủ sau khi xem liền có điểm gì là lạ..."
Thú nhỏ chớp chớp con ngươi đen nhánh, chuyển hai vòng, hỏi: "Tin tức gì?"
Tụ Hoan: "Liền mấy chữ... Tế đàn khác thường."
Thú nhỏ sửng sốt một chút.
Từ trong tay Tụ Hoan nhảy xuống dưới, nhanh như chớp biến mất trong hành lang ở cung điện.
Tụ Hoan: "..."
Tôn chủ là lạ, làm sao tiểu chủ tử cũng là lạ.
-
Thời điểm thú nhỏ tìm được Minh Thù, Minh Thù đang ngồi trên bậc thang bên cạnh phòng Linh Trì, trong tay vuốt vuốt một khối cổ ngọc đỏ như máu.
"Con sen con sen."
Thú nhỏ ùng ục ục nhảy đến, nắm quần áo cô leo lên, há miệng liền cắn một ngụm trên huyết ngọc.
Minh Thù một tay đè đầu nó lại.
Thú nhỏ xù lông: "Con sen, cái đồ chơi này ngươi giữ lại làm gì?"
Minh Thù giơ huyết ngọc lên cao, ánh nắng xuyên thấu qua làm huyết ngọc như có máu đang đang chuyển động, lộng lẫy trong suốt, sặc sỡ loá mắt.
Dưới ánh mặt trời, mơ hồ có hai chữ như ẩn như hiện ——
Thù Dương.
"Nó rất xinh đẹp không phải sao?"
Thú nhỏ nhảy dùng móng vuốt kéo lấy cổ tay cô: "Ngươi cho ta!"
Minh Thù thu tay lại, nắm chặt huyết ngọc trong tay: "Ta muốn đến Ly Dương một chuyến."
"Ngươi..."
Thú nhỏ lông toàn thân đều nổ tung.
"Ta không đi!"
"Há, tự ta đi." Minh Thù đứng dậy, nhìn về phía cửa phòng: "Ngươi ở đây xem hắn đi."
Thú nhỏ: "..."
Thú nhỏ nhảy lên nắm lấy váy Minh Thù, rơi trên người cô: "Ta mới không ở chỗ này xem tên người thú quái dị hai chân không có lông kia."
Minh Thù: "..."
Người thú quái dị hai chân không có lông lát nữa sẽ chơi chết ngươi.
-
Ly Dương Quốc, quốc đô, Vân Mộng đài.
Mưa phùn liên tục, từ Vân Mộng đài nhìn xuống, toàn bộ quốc đô giống như đều mênh mông trong một tầng lụa mỏng, mưa bụi mông lung.
Nguyệt Qua cúi đầu đứng bên cạnh Đan Tinh, hai người đều không che dù, mưa phùn rơi trên vai, trên tóc bọn hắn, không khác nào chiếu xuống ngân sa.
Hai người biểu lộ trang nghiêm nhìn chằm chằm đài cao phía trước.
Đài cao màu trắng như ngọc hình tròn cao cỡ nửa người, bốn phía đài cao khắc lấy đồ án phức tạp, đồ án một mực kéo dài tế đàn phía trên.
Mà lúc này giữa tế đàn đang có chút sương mù màu đen hiện ra, sương mù kia ước chừng lớn cỡ nắm tay nhỏ.
Thế nhưng tại ba ngày trước, đoàn sương mù kia cũng bất quá chỉ lớn bằng ngón tay cái.