Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 222: Tụ Chúng Tu Tiên (22)



Minh Thù nhìn Tử Lạc ở bên dưới cách đó không xa, nàng cầm thanh kiếm trong tay cắm xuống bùn đất, sau đó lắc mình nấp sang một bên.

Thanh kiếm rất nổi bật, Tử Lạc vừa đến liền nhìn thấy.

Thanh kiếm ong một tiếng, tự động từ trong bùn đất bay ra rơi xuống trước mặt Tử Lạc.

Tử Lạc bị dọa giật mình, dọc đường nàng ta rút nhiều kiếm như vậy nhưng không có cái nào thành công, đột nhiên một thanh kiếm tự bay đến trước mặt nàng ta, bảo sao nàng ta không kinh ngạc được.

Âm thanh của kiếm rung động khiến cho kiếm xung quanh đó cũng bắt đầu kêu theo.

Tử Lạc nhìn xung quanh, chỉ vào mình: "Ta sao?"

Thanh kiếm vừa rung một trận, Tử Lạc cẩn thận vươn tay cầm thanh kiếm. Thanh kiếm không phản kháng, có chút không giống với những điều sư phụ nói với nàng ta.

Tử Lạc thở phào, bất kể thế nào cuối cùng kiếm cũng vào tay rồi, có thể trở về báo cáo kết quả cho sư phụ.

Tử Lạc vừa đi khỏi, Minh Thù liền xoay người đi tìm Vân Dao.

Khi Vân Dao đọc sách đã thấy thanh kiếm kia, nhưng tìm một vòng cũng không nhìn thấy.

Nàng ta nhớ rõ Tử Lạc chính là lấy được thanh kiếm kia ở trên Linh Kiếm Phong, sao lại không có chứ? Lẽ nào đã bị Tử Lạc lấy được rồi.

Không không, mình đi nhanh hơn Tử Lạc, hiện tại chắc nàng ta còn ở phía dưới.

Vân Dao nhìn ngọn núi đã hoàn toàn chìm trong mây mù, chẳng lẽ là ở phía trên sao?

Nàng ta cắn môi tiếp tục đi lên.

Tiếng kiếm bốn phía làm Vân Dao ngừng lại, nàng ta nhìn xung quanh, kiếm cắm ở xung quanh đều rung động, vô số kiếm ở dưới đất chui lên xếp thành một hàng giữa khoảng không, sắc nhọn nhắm thẳng vào Vân Dao.

Vân Dao đứng yên, không động đậy ở phía xa.

"Chạy mau!"

Giọng nói non nớt của trẻ con vang lên.

Vân Dao không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng xoay người chạy xuống dưới.

Kiếm ở xung quanh không ngừng trồi lên mặt đất đuổi theo sau lưng Vân Dao, ép nàng ta xuống chân núi. Vân Dao chạy xuống núi thấy Minh Thù đứng ở dưới, cuối cùng cũng hiểu là vì sao.

"Huyền Cơ!"

Vân Dao lao ra khỏi Linh Kiếm Phong, hung hăng nhắm thẳng đến Minh Thù.

Vân Dao trực tiếp tung ra pháp thuật, nỗ lực giữ nguyên Minh Thù.

Minh Thù cầm Thái Diễn kiếm ngăn cản pháp thuật, nhưng dưới chân vẫn lui về sau hai bước, hiển nhiên là sự tấn công của Vân Dao rất mạnh mẽ.

Mẹ ơi! Trực tiếp nổi điên như vậy! Trẫm vẫn chưa chuẩn bị xong.

Đương nhiên, Vân Dao sẽ không cho Minh Thù thời gian chuẩn bị, pháp thuật đập lên người Minh Thù một cách mạnh mẽ. Vân Dao đột nhiên lao xuống núi đánh nhau với Minh Thù, đệ tử các phong rất tò mò đều tiến đến xem trò.

Quân Thanh đứng ở xa, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ, Minh Thù dùng Thái Diễn kiếm giống như đang dùng một thanh kiếm bình thường vậy, nàng không phải dựa vào Thái Diễn kiếm. Nàng dựa vào cái gì?

"Ùm!"

Vân Dao bị Minh Thù đạp xuống suối, nửa người chìm trong nước, cả người ướt đẫm trong nháy mắt, quần áo dính chặt vào cơ thể vẽ ra đường cong uyển chuyển, mượt mà.

"Dừng tay!"

Phong chủ Xích Hỏa Phong quát lớn một tiếng cản đường Minh Thù. Vân Dao đứng dậy từ trong suối nước, nhanh chóng dùng pháp thuật hong khô y phục.

Sắc mặt nàng ta đỏ ửng nhìn Minh Thù, nổi giận không thôi:

"Sư phụ, Huyền Cơ cố ý để những thanh kiếm đó đuổi ta xuống núi, không cho ta lấy kiếm."

Vừa nãy có nhiều kiếm như vậy đồng thời xuất hiện bên ngoài Linh Kiếm Phong, thật sự có rất nhiều người nhìn thấy.

Phong chủ Xích Hỏa Phong nghe vậy, nổi giận trong lòng: "Huyền Cơ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Nàng ta ra tay trước."

Thiếu nữ cầm kiếm đứng bên suối, cười ung dung bình tĩnh: "Phải hỏi nàng ta muốn làm gì chứ."

Trẫm chỉ tự vệ! Tự vệ hiểu không?

"Là ngươi sai kiếm đuổi ta xuống núi trước, ta tức giận mới ra tay."

Vân Dao hận đến nghiến răng, nhưng giọng nói lại hết sức ấm ức.

Thiếu nữ nhún vai cười khẽ: "Vậy chỉ có thể chứng minh kiếm của Linh Kiếm Phong đều không chào đón ngươi."

"Rõ ràng là ngươi sai kiếm đuổi ta xuống núi!"

Vân Dao càng ấm ức: "Sư phụ, người phải làm chủ cho đệ tử."

"Huyền Cơ, ngày hôm nay ngươi phải cho ta một lời công bằng!"

Lần trước vô duyên vô cớ đánh Vân Dao, hôm nay lại chỉnh như thế, phong chủ Xích Hỏa Phong cũng không nén được lửa giận.

"Một lời công bằng sao?"

Thiếu nữ cầm Thái Diễn kiếm đâm xuống mặt đất, cười nhạt thản nhiên: "Ta đơn giản là muốn bắt nạt nàng ta thôi."

Thực sự là rất đơn giản.

Thì ra bắt nạt người khác còn có thể hợp tình hợp lý như thế, thoải mái thoát tục như thế, hôm nay bọn họ đúng là được mở mang tầm mắt.

Phong chủ Xích Hỏa Phong cạn lời.

Hắn hít sâu một hơi: "Vì sao ngươi muốn bắt nạt Vân Dao? Nàng ta chọc trúng chỗ nào của ngươi?"

"Đúng, bắt nạt người khác phải có lý do."

Minh Thù phát huy kỹ năng biên tập lý do hiện trường: "Lý do là thực lực nàng ta tốt hơn ta, mặt đẹp hơn ta, cái này đã được chưa? Không được thì ta suy nghĩ lại..."

"Sao ta lại cảm thấy giống như Nhạn Dẫn sư tôn tìm lý do để không luyện đan vậy?"

Một đệ tử nhỏ giọng nói thầm với người bên cạnh.

"Nói mới để ý... Thật đúng là giống."

Hiển nhiên lời này được đại huynh đệ bên cạnh đồng ý.

Phong chủ Xích Hỏa Phong không có cách nói chuyện với Minh Thù, trực tiếp đưa chưởng môn ra: "Ngươi theo ta đi gặp chưởng môn! Hôm nay nhất định phải để chưởng môn thấy được, người như ngươi không xứng làm phong chủ Linh Kiếm Phong!"

Minh Thù cười, giọng nói kiêu ngạo: "Vậy làm sao bây giờ, ngươi còn có thể giết ta đổi chủ nhân cho Thái Diễn kiếm sao? Nếu các ngươi có thể giết ta, ta cũng không ý kiến, chỉ sợ các ngươi không giết được ta."

Trẫm có thể dễ dàng bị giết chết!

Thái Diễn kiếm rất phối hợp kêu lên một tiếng. Luồng khí vô hình đảo qua bốn phía khiến cho một số đệ tử thực lực kém đứng không vững.

Phong chủ Xích Hỏa Phong có chút giật mình, Thái Diễn kiếm lại che chở cho nàng.

Chưởng môn truyền âm cho phong chủ Xích Hỏa Phong, bảo hắn đừng tranh cãi nữa.

Phong chủ Xích Hỏa Phong có chút không cam lòng, trách cứ chưởng môn, lẽ nào cứ bỏ qua chuyện nàng bắt nạt đồ đệ của hắn sao?

Chưởng môn cũng rất miễn cưỡng, người ta có Thái Diễn kiếm bảo vệ, ngươi còn muốn thế nào? Giống như nàng nói, giết nàng, tìm một chủ nhân khác cho Thái Diễn kiếm sao? Đây căn bản là điều không thể làm.

"Huyền Cơ, ngươi chờ đấy cho ta!"

Phong chủ Xích Hỏa Phong phất tay áo rời đi.

Minh Thù cười đến cực kỳ muốn ăn đánh: "Chờ thì chờ, sợ quá đi."

"Sư phụ."

Vân Dao trợn to mắt, cứ bỏ qua như vậy sao? Nàng đuổi mình xuống núi, sao có thể cứ để mặc kệ như vậy? Sư phụ không lấy lại công bằng cho mình sao?

Lúc này phong chủ Xích Hỏa Phong mới nhớ tới đồ đệ của mình, nhanh chóng an ủi một tiếng:

"Sư phụ sẽ tìm cho ngươi một thanh kiếm tốt hơn."

"Nhưng..."

"Được rồi, quay về cùng ta."

Vân Dao khẽ cắn môi không cam lòng trừng mắt nhìn Minh Thù, sau đó nàng ta theo phong chủ Xích Hỏa Phong rời đi.

Nhưng vào lúc này, Tử Lạc lảo đảo ngã từ trên Linh Kiếm Phong xuống, trong tay nàng ta cầm một thanh kiếm.

Vân Dao vốn đứng đối diện Linh Kiếm Phong, là người thứ nhất thấy được Tử Lạc cầm thanh kiếm trong tay.

Sắc mặt Vân Dao liền tái nhợt, nó vẫn bị Tử Lạc lấy được.

Hiển nhiên Quân Thanh rất hài lòng, tự mình tiến lên chỉnh sửa y phục cho Tử Lạc, sau đó mang Tử Lạc về Yểm Nguyệt Phong trước mặt mọi người.

Minh Thù mỉm cười, có phải nữ chính giả bị tức đến bùng cháy không?

Giá trị thù hận của trẫm cũng sắp đầy rồi đúng không?

Minh Thù: "…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.