Minh Thù và Nhạn Dẫn đang nói chuyện, đột nhiên bị tấn công. Ma tộc không biết chui từ đâu ra, không nói không rằng liền tấn công bọn họ.
Minh Thù bắt buộc phải nhảy xuống đất, người phía sau cũng bị ngã xuống dưới, lúc này đang giao chiến với Ma tộc.
"Không chơi không chơi!"
Khó khăn lắm mới bổ sung được chút máu, tự dưng không biết ở đâu ra mấy kẻ ngu này, Minh Thù vừa buồn bực vừa có chút hưng phấn không rõ ràng. Lãng phí đồ ăn vặt là đáng xấu hổ. Đánh chết đám yêu tinh này!
"Đánh tới cửa rồi ngươi còn đứng đờ ra đấy."
Nhạn Dẫn túm lấy Minh Thù đưa cô né qua một bên.
Có lẽ là ảnh hưởng đến vết thương, sắc mặt Nhạn Dẫn trở nên khó coi.
"Đứng yên, đừng động đậy."
Minh Thù ấn Nhạn Dẫn đứng yên ở một bên, cầm Thái Diễn kiếm tiến lên trong nháy mắt đã giải quyết hai Ma tộc.
Trẫm đánh chết đám yêu tinh các ngươi, dám lãng phí đồ ăn vặt. Ma tộc ngã xuống đất, trong nháy mắt biến thành vô số ma khí ùn ùn kéo đến phía Nhạn Dẫn. Có một phần vọt tới chỗ Vân Dao.
Khỉ thật!
Minh Thù không có thời gian để ý tới Vân Dao, quay về bên cạnh Nhạn Dẫn dùng Thái Diễn kiếm ngăn cản ma khí xung quanh. Ma khí không tấn công được Nhạn Dẫn liền xông lên trời. Mặt trời bị mây che khuất, trời đất tối sầm lại.
Dương Kỳ tranh thủ quay sang Minh Thù nói: "Sư tôn, Ma tộc quá đông, hình như là bọn chúng ở chỗ này đợi phục kích chúng ta."
"Làm sao Ma tộc biết chúng ta sẽ đến đây..."
Có người nói một câu lại làm cho cả đoàn đều im lặng.
Đúng vậy! Làm sao Ma tộc biết bọn họ sẽ đi qua đây, mà mai phục ở chỗ này được chứ?
Nhưng lúc này tất cả mọi người không có tâm tình suy nghĩ chuyện này, phải lên toàn bộ tinh thần để ứng phó với Ma tộc trước mặt. Minh Thù phải che chở cho Nhạn Dẫn động tác bị hạn chế. Mấy tên Ma tộc tấn công cô nhưng không giống như muốn lấy mạng cô, mà giống như muốn bắt sống hơn.
Việc này có chút không giống với mưa tên lúc trước, cho nên có thể là hai phe khác nhau.
Thú vị!
Đôi mắt Minh Thù ngày càng sáng, đôi khi tham gia náo nhiệt cũng là trải nghiệm tốt.
Minh Thù giết chết hai Ma tộc, quay đầu liền lấy Nhạn Dẫn đột nhiên ngã khỏi vòng bảo hộ, mấy tên Ma tộc đánh về phía hắn giương nanh múa vuốt muốn xé xác hắn.
Ngay khi hắn nghi ngờ nhiệm vụ của mình sẽ thất bại, mấy tên Ma tộc trước mặt đột nhiên hóa thành sương đen bay lên trên không.
Ánh sáng của Thái Diễn kiếm hiện lên trong mắt, thiếu nữ chạy về phía hắn vươn tay đỡ lấy hông hắn, xoay tròn một vòng rơi vào giữa mấy tên Ma tộc. Cô lại nâng kiếm, Ma tộc dường như tản ra hết.
Xa xa, càng nhiều Ma tộc hơn tràn về phía bọn họ, đông đến nỗi không nhìn thấy giới hạn.
Bọn họ bị bao vây.
"Sư huynh, đi mau!"
Tiếng la của Vân Dao xuyên phá tầng tầng lớp lớp Ma tộc rơi vào trong vòng vây.
"Sư tôn bọn họ..."
"Ma tộc quá đông, chúng ta đi vào chỉ có chết, đi mau! Sư tôn bọn họ lợi hại như vậy sẽ không sao đâu."
"Nhưng mà..."
Giọng nói của Dương Kỳ biến mất, tiếp theo là Vân Dao chỉ huy mọi người rút lui.
Vân Dao quay đầu nhìn Minh Thù và Nhạn Dẫn sắp bị Ma tộc bao phủ, trong lòng cười nhạt.
Huyền Cơ, đừng trách ta, muốn trách thì trách ngươi chọc ta trước. Lần này ngươi đi chết đi!
Nhiều Ma tộc như vậy nàng ta không tin Huyền Cơ còn có thể sống sót.
...
Bị Ma tộc bao vây, biểu cảm của Minh Thù cũng không thay đổi là bao. Chỉ là thời điểm nghe được giọng nói của Vân Dao, cô nở nụ cười sau đó vung kiếm chém giết Ma tộc.
Khi nàng vung kiếm, thú nhỏ rớt xuống mặt đất lăn lông lốc sang một bên, nhảy mấy cái liền biến mất trong bụi cỏ. Nhạn Dẫn liếc mắt thấy thú nhỏ không hiểu sao lại thấy quen thuộc, nhưng không nhớ rõ mình đã gặp ở đâu.
Ma tộc bị Thái Diễn kiếm chém tới có chút kinh hãi, không xông đến một cách hung hăng như ban đầu nhưng cũng không tản ra.
Tay Minh Thù hơi mỏi, máu lả tả rơi xuống. Nàng chống Thái Diễn kiếm thở dốc. Ta không muốn chém, bây giờ ta chỉ muốn ăn!
"Sư muội, ngươi còn chống đỡ được không?"
Nhạn Dẫn quan tâm hỏi một tiếng.
"Ngươi tới thay ta sao?"
Minh Thù quay đầu lại, làm bộ muốn đưa kiếm cho hắn.
"Sư muội, ta là người bị thương." Nhạn Dẫn nói rất hợp tình hợp lý.
"Vậy ngươi hỏi làm gì?"
Hỏi cũng không được hỏi, không phải là lão tử đang quan tâm ngươi sao? Hung dữ như vậy bảo sao không tìm được đối tượng.
Khi hai người đang thảo luận là ai sẽ lên, một bóng đen từ trên trời rơi xuống. Nói chính xác hơn là bị ném xuống. Không phải ai khác chính là Vân Dao.
Không thấy tung tích của những người còn lại, chỉ có một mình Vân Dao.
Minh Thù thuận tay đánh ngã một tên Ma tộc tới gần nàng, đạp cho một cước, chĩa Thái Diễn kiếm vào tên Ma tộc đang nỗ lực xông lên, Ma tộc này đi qua đi lại bộ dạng muốn tiến lên nhưng không dám.
Lúc này Minh Thù mới nhướng mày nhìn Vân Dao rơi xuống một cách thê thảm, giọng nói nhẹ nhàng:
"Vân Dao, có nạn cùng chịu ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?"
Nhạn Dẫn bị ngã ra sao nàng không thấy được, nhưng lúc đó Vân Dao đứng cách Nhạn Dẫn không xa, nàng thấy Vân Dao thu tay lại. Nàng không muốn đòi công bằng gì đó cho Nhạn Dẫn, nhưng nàng ta dám tính kế mình ngay chỗ này, vậy cũng chỉ có thể để nàng ta ở lại thuận tiện kéo một ít giá trị thù hận.
Sắc mặt Vân Dao xấu đi, trong đôi mắt đẹp đầy thù hận, khiến khuôn mặt nàng ta nhìn qua có chút dữ tợn.
Bánh trôi đủ loại màu sắc lóc cóc lăn qua trước mắt nàng ta.
Chính là đồ chơi này... Nó đột nhiên xuất hiện, sau đó nàng ta đã bị quăng trở lại. Thú nhỏ lóc cóc lăn đến bên chân Minh Thù, nhanh như chớp liền chui vào tay áo nàng.
Minh Thù đá văng Ma tộc dưới chân, kéo Nhạn Dẫn lui về phía sau, mỉm cười quay sang nói với Vân Dao:
"Vân Dao, Ma tộc nhiệt tình khoản đãi, hẳn là ngươi sẽ thích."
Theo sự rút lui của Minh Thù, Ma tộc tới gần Vân Dao. Đó là một loại ánh mắt tham lam giống như Vân Dao là thức ăn mỹ vị.
Vân Dao vội vàng đứng lên, hét lớn: "Huyền Cơ, nếu ta xảy ra chuyện gì ngươi ăn nói thế nào với chưởng môn chứ?"
Minh Thù cười: "Bịa đại một lý do là được, cùng lắm ta không quay về đó nữa."
Chỉ cần giá trị thù hận đầy cô quay về Ẩn Tông làm gì, ở đó ngoài món ăn đặc sắc còn có thể chấp nhận ra, chủng loại đồ ăn vặt quá ít ảnh hưởng đến sự phát triển của cô.
Minh Thù vung Thái Diễn kiếm lên, chỉ tay về phía Vân Dao hét lớn một tiếng: "Chúng tiểu nhân, lên cho ta!"
Trong nháy mắt, Vân Dao ngây ra, sau đó chính là kinh hoàng: "Ngươi, ngươi là ma..."
[Giá trị thù hận đã đầy.]
Ôi chao! Rốt cuộc cũng đầy! Phải chạy nhanh lên, trẫm sắp chết đói rồi!
Mỗi lần giá trị thù hận đầy, ký chủ liền không chơi với nữ chính giả nữa.