Minh Thù hoàn hồn, thuận miệng nói: "Tôi đang suy nghĩ, có phải anh có bệnh không."
"..."
Mẹ nó, bắt đầu tấn công bằng ngôn ngữ, nhưng anh không thể tức giận.
Bình tĩnh.
Thiên tài không tức giận.
Hạ Phù nghiến răng nghiến lợi: "Nếu thích em là có bệnh, vậy thì tôi có bệnh."
"Thật đáng tiếc."
Thở dài đầy sâu xa.
Hạ Phù quay đầu lại, thấy ý cười trong mắt thiếu nữ, mi dài khẽ run làm người cảm giác cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn.
Hạ Phù nhìn vào trong phòng học, đột nhiên kéo cô về phía cầu thang bên cạnh.
"Động tay động chân làm gì!"
Minh Thù giãy ra theo thói quen.
Nhưng mà cô còn chưa giãy ra, thì bóng đen trước mặt phóng to khiến cô bị đè trên tường.
Hạ Phù nồng nhiệt hôn vào môi cô, hầu như không có khoảng cách, môi răng cọ xát, thành công đoạt lấy bờ môi cô.
Trên người Minh Thù lạnh băng, hơi thở đều lạnh lẽo.
Hạ Phù không thích lắm, anh ta thích hơi thở ấm áp của cô hơn.
Đột nhiên Hạ Phù giật mình.
Hơi thở ấm áp.
Cô sao?
Hạ Phù cảm thấy tim đập có chút lạ thường, nhưng anh lại không rõ đó là cảm giác gì, nhưng thấy rất kích thích.
Minh Thù cũng không biết vì sao mình không đẩy Hạ Phù, dù sao cũng không phải là rất ghét cho nên không đẩy hắn ra.
Cô vốn định đẩy tay Hạ Phù, nhưng cuối cùng lại đổi thành nắm cổ tay anh ta.
Ánh mặt trời càng gay gắt hơn.
Xung quanh dần dần ấm lên, cơ thể Hạ Phù dán sát người Minh Thù, vô cùng ấm áp, ấm áp tận trong tim.
Một lúc sau, Hạ Phù mới buông cô ra, ma sát trên bờ môi có hơi phiếm hồng của Minh Thù, giọng nói khàn khàn:
"Em cũng không quá ghét tôi, chứng minh tôi còn có cơ hội đúng không?"
Nếu như cô muốn phản kháng, thì đã đẩy hắn ra từ lâu rồi.
Ánh mắt Minh Thù mỉm cười nhìn qua: "Bạn học Hạ Phù, cậu thực sự cần gặp bác sĩ tâm lý."
Minh Thù vươn tay đẩy anh ta ra, sự ấm áp trong mắt biến mất, đột nhiên cô hơi thích nhiệt độ trên người hắn.
"Gặp bác sĩ tâm lý làm gì?"
Hạ Phù không hiểu.
"Yêu trẻ em là có bệnh đó!”
"..."
Có biết xấu hổ không vậy, lần trước nói là vị thành niên, lần này lại trở thành trẻ em.
Minh Thù nhìn Hạ Phù rồi nhanh chóng chạy về ngoài phòng học. Dù Hạ Phù rất giận, nhưng hắn vẫn che nắng cho Minh Thù.
[Cửu thiếu thích cô ta.]
Ai thích cô ta?
Làm sao lão tử đây thích một người bệnh như cô ta.
Tính tình thất thường thì không nói đi, còn thích đánh người và thích con gái mềm mại xinh xắn!
Hạ Phù lạnh lùng phản bác hệ thống, không biết nói cho hắn hay muốn hắn quên hết đi.
[...]
Phản ứng này của Hạ Phù thật kì lạ, cần thuốc lắm rồi.
Có lẽ lời nói của hệ thống đã mỉa mai Hạ Phù, đột nhiên hắn rời khỏi khiến Minh Thù bị ánh nắng chiếu thẳng vào mặt.
Minh Thù cảm thấy Hạ Phù vô cùng kì lạ, bực bội tự lấy tay che nắng cho mình, điên khùng gì vậy, vậy mà đòi theo đuổi trẫm, xếp hàng đi.
Hạ Phù vừa dành được một ít tình cảm của cô, thì lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Minh Thù vừa về nhà thì thấy vô cùng trống trải, Hạ Phù vẫn chưa trở về.
Cô mỉm cười chuẩn bị đi khóa cửa.
"Nữ vương."
Một giọng nói đã ngăn cản cô khóa cửa, Hạ Dận từ dưới lên nhìn chằm chằm cô nói:
"Không biết người có thời gian để nói chuyện một chút không?"
"Tôi và Hạ bộ trưởng không thân đến nỗi có chuyện để nói."
Minh Thù mỉm cười tiếp tục khóa cửa.
Nói chuyện với trẫm phải có khẩu phần lương thực.
"Tôi muốn nói về chuyện của Hạ Phù..."
Bang.
Cửa phòng đóng ngay trước mặt ông ta, ông ta thấy cả tầng bụi trên cửa phòng cô.
Cô ngang nhiên khóa cửa phòng mình, không hề muốn đón tiếp vị khách này một chút nào.
Người đâu! Bắt hắn đi nhốt lại cho ta!
Ngồi trên cao đã lâu, nên Hạ Dận đã quen với việc khống chế cảm xúc của mình, ông nhìn cửa đóng lại không biết nên rời khỏi hay tiếp tục gõ cửa.
Trong lúc Hạ Dận đang suy nghĩ thì của phòng đột nhiên mở ra, cô gái hiện cái đầu ra, trên miệng còn đang ngậm một túi máu, hỏi:
"Muốn nói gì về Hạ Phù?"
Vừa nghe đã biết có chuyện hay nên Hạ Dận lập tức hỏi:
"Lẽ nào người muốn nói chuyện ở đây sao?"
Minh Thù nói vô cùng có lý: "Tôi và ông cô nam quả nữ, mời Hạ bộ trưởng vào không hay cho lắm, không khí trong hành lang vô cùng mát mẻ, nói chuyện ngoài này cũng không tệ."
Toàn bụi không, tốt cái đầu cô!
Trước nay, Huyết tộc đều tiếp khách như vậy phải không?
Hít thở thật sâu rồi Hạ Dận mới bình tĩnh nói: "Nữ vương và Hạ Phù ở chung với nhau đúng không?"
"Đúng."
Ở cùng nhau khác hoàn toàn với ngủ cùng nhau!
Hạ Dận điên tiết lên, còn ở cùng với nhau sao?
"Cậu ta nói cậu ta thích tôi."
Giọng nói của Minh Thù vô cùng kinh ngạc, cô kiềm chế cười nói:
"Hạ tổng đến đây để nói giúp cậu ta sao? Ông thật là người cha tốt nhất trên đời."
Hạ Dận không nghe được sự cười nhạo trong lời nói của Minh Thù.
Tại sao Huyết tộc bọn họ lại có một nữ vương như cô chứ?
Hạ Dận không muốn nhìn gương mặt Lolita của cô, nhìn vào lớp bụi trên không:
"Nữ vương, Hạ Phù là con trai tôi, thân là cha tôi hy vọng nó có thể đi con đường đúng đắn"
Minh Thù cắt ngang Hạ Dận: "Ý ông là tôi là tà đạo."
Hạ Dận phủ nhận: "Ý tôi không phải vậy."
"Phải không?"
Minh Thù dựa vào cửa: "Sao tôi nghe có vẻ như ý ông là như vậy?"
"..."
Sắc mặt Hạ Dận tối xuống, ông ta nhắm mắt hạ giọng nói:
"Hạ Phù đã thông minh từ nhỏ, là người thừa kế của Hạ gia. Cô là nữ vương Huyết tộc còn nó là thợ săn Huyết tộc, thân phận các ngươi không bình thường, ở cùng với nhau sẽ không tốt."
"Ông đến để cấm cản chúng tôi sao?"
Minh Thù cười vô cùng vui vẻ, trông giống như cô nghe được chuyện cười gì đó.
Trẫm còn chưa làm gì con của ông.
"Xem ra thực sự hai người đang ở chung với nhau."
Cả người Hạ Dận phát ra tầng hơi lạnh vô cùng đáng sợ. Người thừa kế của bộ tộc chuyên đi bắt Huyết tộc lại đi thích Huyết tộc.
Minh Thù vẫn dựa cửa, cô cảm thấy vô cùng thú vị, giống như mẹ của nam chính cầm chi phiếu đến để đuổi cô gái lọ lem đi.
Nhưng trẫm là nữ vương!
Ánh mắt Minh Thù chuyển động: "Hay là ông cho tôi mấy xe..."
Khẩu phần lương thực thì tôi sẽ suy nghĩ lại.
"Em muốn gì tôi sẽ cho em."
Hạ Phù vô cùng tức giận từ cầu thang bước lên, không thèm để ý đến Hạ Dận.