Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 454: Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (19)



“Con mãnh thú này bắt được ở Cửu Liên sơn.” Tiên Đế nhấn mạnh. Mới vừa rồi là ai nói lục soát ra được chính là do cô giáo dục không nghiêm, tự tay đem người ném vào Hắc Thủy Trì vậy?

“Ồ, vậy thì sao, cũng không thể để người ta đổ thừa, gắn ba chữ Cửu Liên sơn lên trên người chứ?”

Đổ thừa gì, mãnh thú là vật cát tường, có thể tùy tiện chạy đi sao?

Tiên Đế hít sâu: “Ngân Tranh, ta không dây dưa với ngươi. Ngọc Huy và con mãnh thú này phải giao cho Tiên giới xử lý, nếu như ngươi lại bao che, dù ngươi là tiên tôn thì ta cũng sẽ không nhân nhượng.”

Trong lòng Long Sa Tuyết vô cùng đắc ý nhưng lúc này nàng không thể bộc lộ ra, chỉ có thể oan ức nhìn Minh Thù.

Thấy trong lòng Minh Thù nổi giận liền nghĩ tới chuyện qua đó kiếm chuyện lấy giá trị thù hận.

Phải khiến cho nữ chính giả cống hiến nhiều nhiều giá trị thù hận.

Minh Thù nói xong, chiếc nấm cũng được ăn xong hết. Cô phủi phủi tay đứng lên, khóe miệng chậm rãi mỉm cười: “Chúng ta hãy nhìn xem, rốt cuộc con mãnh thú này là từ đâu chui ra nhé.”

Cô nhìn Long Sa Tuyết, giọng nói mềm mỏng: “Long công chúa, Lưu Quang kính của ngươi đâu cho ta mượn dùng một chút.”

Mọi người: “...” Nói dõng dạc như vậy, còn tưởng là cách gì lợi hại lắm.

Lưu Quang kính có thể căn cứ thời gian địa điểm kiểm tra nơi nào đó quá khứ, cũng có thể trực tiếp dùng ở một vật hoặc là trên thân người. Ví dụ như cây nấm, chiếu vào trên cây nấm là có thể chứng kiến toàn bộ quá trình sinh trưởng của cây nấm, rất thần kỳ.

Long Sa Tuyết mặt hơi biến sắc, đáp lại: “Lưu Quang kính... ta không mang theo.”

Nàng ta sao lại quên đem lưu quang kính rồi nhỉ... Hãy khoan, lúc đó nàng ta ở trạng thái nguyên thần, Lưu Quang kính chiếu không được nguyên thần. Có thể... lai lịch con mãnh thú này sẽ bại lộ.

Long Sa Tuyết bỗng trăm mối tơ vò.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

“Không sao, ta có thời gian, để Tiên Đế phái người đi lấy.” Minh Thù mỉm cười:

“Tiên Đế người cũng sẽ không hàm oan người vô tội đúng không?”

Mỗi lần như vậy Tiên Đế đều tức giận vô cùng, Minh Thù đột nhiên chuyển đề tài, lửa kia nín nhịn hoàn toàn không có chỗ phát.

“Đi mang Lưu Quang kính tới đây để cho Ngân Tranh tiên tôn nhìn.” Để cho cô hoàn toàn không còn mượn cớ được, xem cô còn có thể nói thế nào.

“Tiên Đế... mãnh thú chính là bắt được tại Cửu Liên sơn, chứng cứ vô cùng xác thực. Ngân Tranh tiên tôn làm chuyện thừa thãi, như thế là kéo dài thời gian...” Long Sa Tuyết nỗ lực xóa bỏ đi ý nghĩ này của bọn họ.

“Cũng là cách để kiểm tra có phải do mãnh thú gây nên vết thương cho ngươi không.” Minh Thù đi qua phía Long Sa Tuyết. Cô cách nàng ta gần quá, Long Sa Tuyết hầu như có thể thấy đáy mắt cô phản chiếu bóng của chính mình, liền cứng ngắc mang theo vẻ mất tự nhiên. Nàng ta cố gắng khiến cho mình tỉnh táo lại.

“Vậy thì, ngươi sẽ đi qua đó để cho nó bắt lại xem vết thương có phải giống trước kia hay không. So với Lưu Quang kính, ta càng hy vọng ngươi chọn vế sau bởi vì thuận tiện, rất nhanh còn rất đau.” Còn có giá trị thù hận, rất thỏa đáng.

Long Sa Tuyết đứng sát vào bên người Tạ Sơ Dương, nàng ta dường như bị chọc giận nói: “Ngân Tranh tiên tôn, người đây chẳng phải là bảo ta đi chịu chết sao?”

Minh Thù cười khanh khách thừa nhận: “Đúng vậy, ngươi đi không?”

“Người điên rồi sao!”

Minh Thù rất khiêm tốn: “May đấy.”

Thiên tài bên trái người điên bên phải, không điên không thành tài.

“Ngân Tranh.” Tạ Sơ Dương ôm Long Sa Tuyết.

“Nếu mãnh thú tìm được ở Cửu Liên sơn, Phù Hề cũng nhận ra đây là thứ Ngọc Huy nuôi, muội còn gì để ngụy biện. Giao Ngọc Huy ra đây, muội đừng bao che hắn nữa.”

Ngọc Huy ra sức trừng Tạ Sơ Dương, Tạ Sơ Dương nhất định là muốn diệt trừ lão tử, ngấm ngầm hại lão tử ta.

Tay ôm một người còn muốn thêm một người, không sợ yếu người sao.

Minh Thù không thèm nói nữa mà nhìn về phía Tiên Đế, ý đại khái chính là tới người quyết định nhưng Minh Thù đã rút bội kiếm ra từ bên cạnh thiên binh...

Tiên Đế: “...”

Nếu như hắn không đồng ý, cô sẽ động thủ sao?

Tiên tôn vì sao được tôn trọng, ngay cả hắn cũng phải nhượng bộ?

Chẳng phải chỉ là bởi vì thực lực bọn họ sao.

“Đi lấy Lưu Quang kính!” Tiên Đế chịu đựng lửa giận.

Long Sa Tuyết chỉ có thể ép buộc mình trấn tĩnh. Dù có bại lộ, cùng lắm là nàng không sao, sẽ không liên lụy đến chính mình.

-

Lưu Quang kính rất nhanh đã được mang tới. Vì công minh, Tiên Đế tự mình thực hiện.

Ông đem Lưu Quang kính hướng về phía mãnh thú. Mãnh thú nằm sấp ở trong lồng, tinh thần uể oải, có người tới gần mà nó cũng không ngước lên nhìn.

Rất nhanh trong gương đã bắt đầu dần hiện ra một vài bối cảnh, đều là ở một chỗ dãy núi, nhìn từ trên cao rõ ràng không phải Tiên giới.

Bối cảnh Tiên giới rất ngắn, chỉ là nó đột nhiên xuất hiện ở Cửu Liên sơn, mà thời gian này chính là lúc bọn họ phái thiên binh lục soát núi.

“Thấy chưa, đây là có người hãm hại ta!”

Minh Thù tấm tắc: “Dụng tâm hiểm ác đáng sợ.”

Đây là muốn hại chết trẫm để kế thừa đồ ăn vặt của trẫm mà!

Thật là đáng sợ.

Sắc mặt Tiên Đế cực kém, ông đẩy chiếc gương về phía thiên binh: “Lúc các ngươi lục soát núi, có nhìn thấy người nào khả nghi không?”

Lưu Quang kính sẽ không gạt người, con mãnh thú này xuất hiện trong thời gian rất ngắn.

Thiên binh luống cuống tay chân đón lấy Lưu Quang kính: “Không có.”

“Cửu Liên sơn gần Tây Nhạc sơn, có lẽ là từ Tây Nhạc sơn chạy tới.” Ngọc Huy hừ lạnh.

Tiên Đế híp mắt một cái, Ngọc Huy nhanh chóng lùi lại phía sau Minh Thù, bắt cô làm bia đỡ đạn.

“Ngươi chớ nói nhảm, tại sao Tây Nhạc sơn có thể có mãnh thú.” Long Sa Tuyết nhịn không được quát lớn.

“Chuyện này thú vị đấy.” Minh Thù tránh sang một bên để Ngọc Huy lọt vào trong tầm mắt Tiên Đế, cô sờ lên lồng nói:

“Nếu đây là mãnh thú hạ giới, như vậy Phù Hề này tại sao lại nói là Ngọc Huy nuôi? Phù Hề, người nào giật dây ngươi?”

Phù Hề quỳ thụp xuống đất.

Nhịp tim của Long Sa Tuyết cũng nhảy loạn xạ, vô thức nắm chặt tay áo Tạ Sơ Dương.

“Ta... ta...” Phù Hề hơi nóng vội, nói năng lộn xộn:

“Ngọc Huy thật sự có một con mãnh thú, ta không nói bừa. Trước đây ta chỉ nhìn từ xa, dáng dấp con mãnh thú này và con hắn nuôi hơi giống, có lẽ ta nhận lầm.”

Tiên Đế muốn nói nhưng lại bị Minh Thù cướp lời: “Nhận nhầm? Ta nhớ được dáng dấp mãnh thú đều có điểm đặc sắc, sao lại có thể nhận nhầm. Mắt nhìn của ngươi không tốt? Ngươi là hậu nhân của Tiên gia đấy, không thể nào...”

Minh Thù ngồi xổm trước mặt nàng, nâng cằm nàng, cười rất ôn nhu: “Người nào giật dây ngươi nói xạo, nói cho ta biết.”

Phù Hề thấy được trước mặt mình không phải mỹ nhân thanh thuần tuyệt sắc mà là một con quái vật, thân thể nàng run dữ dội hơn: “Ta đúng là đã nhìn nhầm rồi.”

Cũng không biết Minh Thù làm gì mà Phù Hề đột nhiên kêu đau một tiếng, ngã nhào xuống đất.

“Ngân Tranh, muội làm gì vậy!” Tạ Sơ Dương ra tay đánh một chiêu pháp thuật về phía cô, cố gắng buộc cô rời khỏi Phù Hề.

Minh Thù giơ tay lên đỡ, hóa giải pháp thuật: “Hỏi nàng ta xem là ai giật dây nàng ta nói dối.”

“Muội làm gì nàng ta rồi?” Đang hỏi han đàng hoàng, tại sao Phù Hề đột nhiên té trên mặt đất.

Minh Thù phất tay một cái, trong không khí có cây châm nhỏ trong suốt ồ ạt bay về phía Tạ Sơ Dương.

“Ta nói, ta nói... Xin người dừng tay!” Phù Hề đau đến không chịu được, nàng ta cầm lấy vạt áo Minh Thù:

“Là sư nương, sư nương bảo ta nói như vậy.”

Minh Thù giơ tay lên, mấy cây châm nhỏ rời khỏi người Phù Hề, chớp mắt liền biến mất trong không khí cứ như chưa từng xuất hiện vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.