Yêu tinh bây giờ có thể không còn đoàn kết nhưng vào tình huống nguy hiểm đến sự an toàn của bản thân, bọn họ cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Tiểu yêu tinh nhao nhao vây quanh Tôn Quốc Mậu.
Ngay cả ba người phụ trách cũng đều nhìn Tôn Quốc Mậu.
Trong lòng Tôn Quốc Mậu hơi hốt hoảng, nhưng phải trái gì cũng là bậc trưởng giả, tâm lý phòng tuyến không sụp đổ dễ dàng như vậy. Hắn lạnh lùng nói: “Ở đây chúng tôi chỉ phụ trách đăng ký, chỉ cần không phạm tội, bọn họ có thể ra vào thủ đô tự do, sao tôi biết bọn họ đã đi đâu mất rồi?”
“Ý của ông là tự bọn họ đi mất?” Tiểu yêu tinh lại đưa đến một máy vi tính khác. Minh Thù cũng không biết hắn lấy được khẩu lệnh từ đâu, đùng đùng đăng nhập, chỉ vào các điểm trên bản đồ khí thế hung hăng nói:
“Những yêu này chắc là phải có gắn máy định vị rồi chứ? Các người đang theo dõi bọn họ, nhưng bây giờ máy định vị xác định ra không phải là vị trí của yêu, không tin chúng tôi bắt về cho xem thử!”
Sau cùng tiểu yêu tinh nhìn Minh Thù: “Đại vương, tôi nói như vậy có đúng không?”
Minh Thù giơ ngón tay cái lên khen hắn.
Tiểu yêu tinh cười ngượng ngùng, vừa rồi còn khí thế hung hăng như vậy mà.
“Phó chủ nhiệm Tôn, chuyện này là thế nào?” Người tổng phụ trách nhìn Tôn Quốc Mậu, những tiểu yêu tinh này xem ra không giống như đang nói dối.
“Tôi không biết.” Vẻ mặt Tôn Quốc Mậu nghiêm túc:
“Bình thường tôi chỉ hay nhìn bản đồ, công việc của tôi nhiều như vậy, thời gian đâu đi điều tra từng thứ chứ. Hơn nữa hiển thị trên bản đồ không có vấn đề gì, sao lại vô duyên vô cớ mất tích được, các người chớ có nói bậy, gây mất đoàn kết.”
Tổng phụ trách nhìn trên bản đồ, từng điểm trên bản đồ chính là đại diện cho một con yêu.
“Vậy thì đi bắt thôi.” Minh Thù rung chân, chỉ người tổng phụ trách:
“Các yêu dẫn mấy người này đi bắt cùng, xem rốt cục là yêu hay là người, để một lát nữa họ lại nói chúng ta lén lút đổi người.”
Lúc này, thật ra Tôn Quốc Mậu không hề có chút gì luống cuống, nhìn lũ tiểu yêu tinh dẫn người tổng phụ trách đi cùng.
Tầm nửa giờ sau, những tiểu yêu tinh đưa người tổng phụ trách và mấy người nữa trở về. Mấy người này đều là con người bình thường, nhưng trên bản đồ có bao nhiêu điểm đều đã dẫn hết về đây.
Tất cả đều không nói gì.
“Phó chủ nhiệm Tôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao những máy định vị này toàn định ra vị trí của con người?” Cả người tổng phụ trách cũng cảm thấy không ổn:
“Rốt cuộc cậu đang làm gì? Những con yêu đó đã đi đâu rồi?”
Tôn Quốc Mậu còn ngạc nhiên hơn người tổng phụ trách: “Chuyện gì thế này, tôi không biết...”
“Cậu không biết? Việc này là do cậu phụ trách, sao cậu lại không biết?”
“Ít nói nhảm đi, mau nói, các người đã giấu những con yêu đó đi đâu rồi?” Đại Hùng một cước giẫm lên băng ghế bên cạnh chỗ Tôn Quốc Mậu đang ngồi, ghế gãy thành bốn năm phần. Đại Hùng lảo đảo, suýt chút nữa đụng vào Tôn Quốc Mậu.
Cảnh tượng yên lặng một cách đáng sợ, mặt Đại Hùng đỏ cả lên, ảm đạm trở lại trong đội ngũ.
Minh Thù nâng trán.
Đám yêu tinh này.
“Yêu mất tích thì có liên quan gì tới chúng tôi.”
“Chúng tôi chỉ phụ trách đăng ký cho yêu, không để bọn họ gây sự. Mỗi con yêu sau khi ghi danh xong, chúng tôi cũng đều thả ra cả.”
Người của văn phòng yêu quái bắt đầu kháng nghị.
Tội danh vô căn cứ này, bọn họ không gánh chịu.
“Đánh, đánh tới khi bọn họ chịu nói ra mới thôi.” Minh Thù phất tay.
“Dừng tay!” Tổng phụ trách quát lớn: “Yêu mất tích rồi, chuyện này chúng ta cần phải điều tra cho rõ...”
Tôn Quốc Mậu trở thành đối tượng tình nghi quan trọng. Minh Thù đánh người không đánh mặt nhưng những tiểu yêu tinh khác thì không thể quản hết được, chỗ nào có thể đánh đều đánh.
“Đào Tiễn, người cô đắc tội không chỉ... có văn phòng yêu quái... còn có, các người thả tôi ra, còn có người ở trên.”
Tr.uyện được dịch trực tiếp..tại i.READ“Cô cho rằng... dựa vào sức mạnh của những con yêu này của cô có thể đối kháng với một quốc gia?” Tôn Quốc Mậu tức đến mức hét lên.
“Vậy cũng tốt.” Minh Thù nhẹ bẫng đáp.
Nhiệm vụ của cô là kéo giá trị thù hận, danh hiệu vua bầy yêu rõ ràng không thể kéo giá trị thù hận nên nhất định phải thu hoạch từ những chỗ khác.
Mà đối lập với yêu chính là người... Dựa theo lý luận của Hài Hòa Hiệu, nhiệm vụ ẩn muốn thành công phải dựa trên một thế lực hoặc một sắc tộc nào đó.
Cho nên lần này đại khái cô phải chọc giận nhóm người của văn phòng yêu quái kia? Hoặc là nhân dân cả nước?
Ây da... Ngẫm lại cũng đủ kích động rồi.
[Tôi chưa giải thích với ký chủ sao?]
Ngươi giải thích khi nào chứ!
[Vậy chắc có thể là tôi quên rồi, nhưng ký chủ rất thông minh, chính là thu hoạch từ trên người của văn phòng yêu quái, bao gồm cả những người có quan hệ với người của văn phòng yêu quái luôn.]
Ngươi đặc biệt cho những tiểu yêu tinh đó đi đánh nhau, vậy mà có thể quên được sao?
Hài Hòa Hiệu tránh nặng tìm nhẹ.
[Ký chủ cố lên!] Kéo giá trị thù hận mãnh liệt hơn chút nữa!
Minh Thù: “…” Hay thật nha! Có thể xin đổi hệ thống không? Thật sự không muốn được cỗ vũ như thế này, tuyệt đối không muốn.
[Vậy tôi thả tiểu yêu tinh đánh nhau với ký chủ, hợp với tình hình.]
Chớp mắt chiếu ngay cảnh một tiểu yêu tinh đánh nhau, ngay cả màn dạo đầu cũng không có.
Minh Thù hít thở sâu một hơi.
Hợp với tình hình gì chứ!
Hợp với tình hình gì chứ!
Người ta là đánh lộn thật, còn ngươi ở đó lại cởi quần áo đánh lộn! Hai ý nghĩa nha! Ngữ văn của ngươi là do côn trùng dạy sao?
[Đều là đánh nhau cả.] Hài Hòa Hiệu rất bình tĩnh.
Minh Thù: “…”
“Ầm!”
Cửa phòng làm việc đột nhiên bị người ta đá văng ra, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào. Ánh sáng chiếu rõ những hạt bụi đang bay lượn, hình bóng cao to chậm rãi xuất hiện ngoài cửa.
Nhóm tiểu yêu tinh dừng tay lại, nhìn ra phía ngoài.
Hoa Giản từ bên ngoài đi vào, ánh mắt tĩnh lặng, thật ra trong lòng sắp nổ tung luôn rồi.
Bà điên đó làm gì ở đây vậy?
Còn trói nhiều người như vậy! Quỷ mới biết hắn chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng hoảng hốt biết bao nhiêu.
Nói xong liền kế thừa ngôi vị hoàng đế sao? Ngôi vị hoàng đế ở tổng bộ văn phòng yêu quái sao? Lão tử sao lại không biết!
Ánh mắt của cô ấy như vậy là sao, thấy lão tử đến nên không vui à?
Minh Thù nheo mắt: “Sao anh lại tới đây.”
Hoa Giản nhịn lại cơn giận, bình tĩnh trả lời: “Cô làm gì ở nơi này?”
Minh Thù nhún vai: “Muốn giao lưu một chút tình cảm với bọn họ.”
Nhân viên của văn phòng yêu quái bị ép giao lưu tình cảm: “…” Một chút cũng không muốn giao lưu tình cảm, xin buông tha.
Hoa Giản khóe miệng co quắp lại: “Vừa rồi cô hỏi những con yêu kia đã đi đâu rồi đúng không?”
“Anh biết?”
“Hoa Giản, cậu làm gì vậy?” Tôn Quốc Mậu thở hổn hển:
“Cậu cùng phe với Đào Tiễn này sao, cậu muốn làm gì?”
Hoa Giản bình tĩnh nhắc nhở: “Phó chủ nhiệm Tôn, tầng hầm dưới đường Đài Doanh.”
Tôn Quốc Mậu hô hấp cứng lại như đột nhiên bị người khác bóp cổ họng, nói không nên lời.
Đường Đài Doanh... Hắn làm sao biết đường Đài Doanh.
Hoa Giản giơ tay lên, “đinh” một tiếng giòn vang, có cái gì nện trước mặt Tôn Quốc Mậu.
Là bình thủy tinh Minh Thù cho hắn trước đây, nhưng bên trong không có gì.
Đồng tử Tôn Quốc Mậu co thắt lại, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, hắn nhìn về phía Tôn Đội.
Tôn Đội sắc mặt trắng bệch, việc hắn làm mất một con Phượng Linh Điệp vẫn chưa nói cho Tôn Quốc Mậu biết...
“Cái gì mà tầng hầm ở đường Đài Doanh, các người đang nói cái gì vậy?” Người tổng phụ trách nghe được không hiểu ra sao:
“Cậu là Hoa Giản? Lần trước chúng ta đã gặp qua, cậu có quan hệ gì với Đào Tiễn, vì sao cậu lại ở đây?”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?