Sau khi Minh Thù tẩy hết lớp trang điểm trong gương xuất hiện cô gái trẻ mắt ngọc mày ngài, đúng là một cô gái xinh đẹp, sao phải ngược đãi bản thân như vậy?
Minh Thù run run toàn thân lay tóc, đi ra từ nhà vệ sinh.
Thư ký đã dọn được kha khá đồ trên bàn.
"Hứa tổng, chiều hôm nay có một hợp đồng." Lời nói của thư ký tự nhiên dừng lại.
Từ lúc Hứa Bắc tới công ty đi làm, cô vẫn luôn là bộ dạng dọa người như vậy, thư ký cũng chưa từng thấy khuôn mặt của Hứa Bắc khi không trang điểm.
Thế nhưng thư ký nghe nói Hứa Bắc thật ra lớn lên xinh đẹp như hoa, vậy mà bình thường cô đều trang điểm rất đậm, thật sự không thấy đẹp chút nào cả.
Hôm nay đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt thật của cô, thư ký hết sức sửng sốt.
Hứa tổng của các cô quả thật rất xinh đẹp.
Quá nhiều điểm kỳ lạ, ngày hôm nay Hứa tổng sao vậy, trúng tà sao?
Điện thoại di động để trên bàn reo lên, thư ký lập tức hoàn hồn đưa điện thoại di động cho Minh Thù.
Hiển thị hai chữ "Be Be".
Ai đây?
Minh Thù suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ cái tên này là từ một lũ bạn ăn chơi sa đọa của Hứa bắc.
"Alo."
Điện thoại di động bên kia lập tức vang lên giọng nói hết sức sôi nổi nhiệt tình của một cô gái: "Bắc Bắc, đang ở công ty sao? Một lát nữa tôi tới đón cậu, buổi tối chúng ta đi ăn thịt cừu nướng."
Hai chữ từ chối Minh Thù nuốt lại: "Được."
"Một lát nữa gặp."
Be be.
Tên thật là Dương Dương.
Không phải biệt danh mà là họ Dương, cha mẹ đặt tên không để ý nên đặt tên trùng với họ.
Dương Dương này có bề ngoài cực kỳ ôn hòa, hiền lành. Ai mà ngờ cô gái đáng yêu này lại là một thiên tài võ thuật, cho dù là Judo, Taekwondo, hay thái cực quyền không có gì là cô không biết cả, vô cùng xấu hổ với cái tên đáng yêu như Dương Dương vậy.
Minh Thù cầm điện thoại di động xuống lầu, ánh mắt đảo qua một hàng xe sang trọng, cuối cùng đi tới một chiếc xe Lamborghini màu nhạt sang trọng nhất.
"Bắc Bắc!"
Minh Thù ngồi vào xe, người bên cạnh nhào tới ôm cô nhìn một chút, chớp mắt vài cái, tò mò hỏi: "Bắc Bắc, cậu không trang điểm?"
"Dọa đến mình không muốn ăn nữa."
Dương Dương buông cô ra, cười đùa chế giễu: "Tôi đã nói với cậu, cậu trang điểm như vậy rất đáng sợ, bây giờ cậu nhận ra rồi sao! Bắc Bắc, thẩm mỹ của cậu cuối cùng đã bình thường trở lại."
Minh Thù: "…"
Đó là thẩm mỹ của nguyên chủ, không liên quan gì tới trẫm.
"Bọn họ chắc là đang chờ, chúng ta đi thôi."
Dương Dương nổ máy xe: "Cậu nói xem sao cậu lại không nghĩ sáng suốt, muốn tới quản lý một công ty sắp phá sản như vậy."
Dương Dương vừa đi vừa kể, từ chuyện công ty của cô nói đến đám bọn họ, người nào vừa mới thay bạn gái mới, người nào lại ngủ với tiểu minh tinh nào đó, rồi người nào lại bị trong nhà bắt như thế này như thế kia.
Địa điểm tụ tập là một câu lạc bộ xa hoa, nguyên chủ là khách quen ở đây.
Lúc các cô ấy đến, bên trong đã khí thế ngất trời trai gái đều có, tuổi tác không chênh lệch lắm.
Dương Dương đẩy cửa đi vào trước: "Ta đa… Tôi tới rồi đây, còn không mau đón tiếp."
"Mặc kệ cậu, Bắc Bắc đâu?" Cậu trai trẻ ngồi bên ngoài thể hiện thái độ nói: "Không phải cậu nói đi đón cô ấy sao?"
Dương Dương trợn mắt: "Phương Thất cậu chỉ biết mỗi Bắc Bắc, trong mắt cậu còn có tôi không. Bắc Bắc, cậu bần thần gì đấy!"
Cô ấy gào lên một tiếng ra bên ngoài.
Minh Thù từ bên ngoài đi tới, cả phòng đột nhiên yên tĩnh lại tất cả mọi người đều nhìn cô.
Ba giây sau lại bắt đầu náo nhiệt.
"Bắc Bắc, rốt cục cậu cũng không trang điểm mặt quỷ như thông thường nữa, tôi ngày mai phải đi trả lễ thôi."
"Hôm nay tôi rốt cục có thể yên ổn ăn một bữa cơm, A - men."
Khóe miệng Minh Thù giật giật một cái, nguyên chủ trang điểm mà một đám người bị làm hại.
Phương Thất đứng dậy nhường chỗ ngồi cho Minh Thù: "Hứa tổng, tới đây, tôi đã giữ cho cậu một chỗ ngồi đây, thân phận hiện tại của cậu phải ngồi phía trên để tôi cúng bái."
"Thôi đi, Bắc Bắc không làm Bắc Thần phá sản là may mắn lắm rồi." Một cô gái tóc dài bên cạnh Phương Thất che miệng cười trộm, trong lời nói giống như là lời nói đùa của bạn bè.
Minh Thù nheo mắt: "Nhìn tôi giống kẻ phá gia chi tử lắm sao?"
Cả phòng nhất trí gật đầu, trăm miệng một lời: "Giống."
Minh Thù: "…"
Sau một hồi náo nhiệt, Minh Thù ngồi xuống, Phương Thất cho phục vụ thu dọn bàn bắt đầu mang thức ăn lên.
Quan hệ của đám người này rất tốt, cũng không cần cấm kỵ gì, chuyện gì cũng dám nói.
Dương Dương và Phương Thất đi mời rượu, Minh Thù và cô gái tóc dài kia ngồi một bên ăn thịt dê nướng, cô gái này tên là Y Đại là một cô gái với vẻ ngoài ôn hòa uyển chuyển, nhưng bên trong lòng dạ đa đoan khó lường.
Y Đại ghé sát Minh Thù: "Bắc Bắc, tôi nghe nói Hoắc Đình trở về rồi có phải thật không?"
Minh Thù cắt thịt dê, không nghe rõ: "Ai?"
"Hoắc Đình đó."
Y Đại nhấn mạnh: "Đối tượng đính ước từ bé của cậu, Bắc Bắc không lẽ cậu lại quên sao?"
Minh Thù: "…"
Đính ước từ bé của gia tộc.
Nhàm chán.
Hết sức nhàm chán.
Cũng may chỉ là đính ước bằng miệng, vẫn chưa có đính hôn.
Theo như tình tiết, sau khi nguyên chủ và Hoắc Đình đính hôn cuối cùng bị Hạ Liên đoạt đi.
"Hoắc Đình sắp trở về rồi?"
Dương Dương người đầy mùi rượu nhào tới, tựa trên vai của Y Đại: "Tôi nghe nói hắn lớn lên rất đẹp trai, Bắc Bắc, cậu phải biết nắm bắt cơ hội, há há, nói không chừng sẽ…"
Y Đại đẩy Dương Dương xuống: "Hoắc gia rất phức tạp, tôi cảm thấy với chỉ số thông minh này của Bắc Bắc, không thích hợp lắm."
Dương Dương dựa vào bàn, hiển nhiên say bí tí gật đầu đồng ý: "Cũng đúng."
Minh Thù: "…"
Ngay trước mặt trẫm dám khinh thường chỉ số thông minh của trẫm thực sự không ngại sao?
Đây có phải là cách chơi của hội bạn thân?
Y Đại và Dương Dương thảo luận về chỉ số IQ của Minh Thù đến hơn mười phút, cuối cùng vì Y Đại có việc đi trước mới kết thúc được đề tài nói chuyện kỳ lạ này.
Minh Thù m lặng ăn thịt dê, nguyên chủ trong hội bạn thân này rốt cuộc là ngu ngốc đến mức nào?
Y Đại mới vừa đi chưa được mấy phút cửa phòng đã bị người ta đẩy ra, một cô gái trang phục xinh đẹp từ bên ngoài đi vào, đi kèm mùi nước hoa nồng nặc, cô cười hiền hòa: "Tôi vừa rồi ở bên ngoài nhìn thấy Y Đại, đoán mọi người đang ở đây."
"Hàm Hàm." Người con trai đứng lên, hơi hưng phấn bắt chuyện với cô: "Qua đây ngồi."
Không khí cả phòng hơi lắng xuống, âm thanh đều nhỏ lại.
Tưởng Hàm lại rất tự nhiên ngồi vào bên cạnh cậu kia, hờn dỗi liếc hắn một cái: "Cậu tới đây, tại sao không rủ tôi?"
Người con trai hốt hoảng vội vàng giải thích: "Tôi nghĩ cậu chắc vẫn còn quay phim, cho nên không quấy rầy."
Minh Thù thoáng ngẩng đầu, vừa lúc thấy cô gái kia nhìn qua bên này, hình như ấn tượng của nguyên chủ đối với người này không tốt lắm, vẫn chưa nhớ tên của cô ta là gì.
Nếu không phải người quan trọng, vậy thì ăn thôi.
Người sống ở đời, chỉ có đồ ăn ngon là thứ không thể phụ bạc.
Cô gái đi vào sau tên là Tưởng Hàm, bầu không khí trong phòng không sôi nổi như vừa rồi nữa, đến cả người lớn tiếng nhất ở đây là Dương Dương lúc này cũng im bặt.
Người con trai đó dáng vẻ cũng không tệ, lúc này tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên người Tưởng Hàm, ánh mắt cưng chiều, ai cũng có thể nhìn ra ý tứ trong đó.
Nhưng Tưởng Hàm vẫn không phải là bạn gái của người con trai đó.