Bọn người da đầu ngứa ngáy lui về phía sau một khoảng cách lớn.
Một cô gái với dáng người vô cùng xinh đẹp, nhưng sao nói chuyện lại đáng sợ đến vậy hả?
Minh Thù không thể ăn, bi thương ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua mọi người trong hiện trường.
Trong đó đa số đều là người chơi của vòng luân hồi năm sao, bọn họ dường như chịu tổn thất rất ít, không quan tâm đến.
Đỗ Miên đứng ở trong đám người, đang nhìn về bên này, trong ánh mắt vô cùng phức tạp.
Phó Thần vẫn như cũ đứng dựa vào ranh giới, hắn đứng bên cạnh hai người, chắc là đồng đội được phối hợp ngẫu nhiên.
Minh Thù đảo ánh mắt một vòng, tìm được Hùng Hài Tử (*).
“Lão đại cô đi làm cái gì vậy?”
Tiểu Sửu và Đề Nha đồng thời cả kinh nhìn về phía Minh Thù.
Cô đang sải bước về hướng phía Ô Cốt, người chơi bốn phía nhao nhao tránh ra, quan sát đánh giá với ánh mắt vui vẻ.
Thân hình nhỏ bé của Ô Cốt đứng nghiêm, vẫn ung dung chờ Minh Thù.
Khoảng cách của hai người rút ngắn đến còn không đến một mét, Hùng Hài Tử nhếch mép cười trên khuôn mặt non nớt: “Chị Ngân Lạc dường như rất tức giận?”
Minh Thù nhíu mày cong lên rồi cười, một giây sau, cô đột nhiên ra tay, túm lấy cổ áo rồi xách Hùng Hài Tử lên, trước khi Hùng Hài Tử không có phản ứng gì, quăng hắn xuống phía dưới đống xương trắng.
Xương trắng và kiến trúc bên cạnh được xây dựng một khoảng trống nhất định, người lớn sẽ không ngã xuống nhưng trẻ nhỏ thì vừa khít.
Ô Cốt bị ném lên không trung rồi nhanh chóng rơi xuống, vừa rơi vào trong khe hở.
Bàn tay nhỏ bé của hắn nắm lấy một thanh xương trắng, giữ vững thân thể để không bị ngã xuống. Trước khi Minh Thù tấn công lần thứ hai, Ô Cốt nhanh chóng túm lấy xương trắng bên cạnh, mượn lực kéo bản thân lên.
“Chị Ngân Lạc, vừa gặp mặt đã nhiệt tình như vậy, phải chăng tiến triển có hơi nhanh.” Ô Cốt phủi phủi, cũng không có vết bẩn nào dính lên: “Tôi vẫn còn nhỏ như thế, chị làm sao nỡ ra tay được.”
“Tôi xinh đẹp như vậy, ngươi làm sao lại nỡ xuống tay được?” Minh Thù trả câu nói này về.
“Tôi đã làm gì đối với chị rồi?” Ô Cốt như là không hiểu, mở to hai mắt ra.
Minh Thù đã dùng nắm đấm để trả lời Ô Cốt.
Ô Cốt chỉ là đứng thôi, cũng không có phòng thủ.
Nhìn thấy nắm đấm của Minh Thù vùng vào trên mặt Ô Cốt, giữa bọn họ đột nhiên mọc lên màn hình nửa trong suốt, Minh Thù đưa tay đánh lên trên màn hình, thân thể cô không chịu được sự khống chế lui về phía sau mấy bước.
Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện đội tranh tài và quy tắc của vòng tiếp theo.
Ô Cốt nheo mắt nhìn Minh Thù, nhưng mà hắn còn chưa biểu cảm xong, phía sau đã có một trận gió mạnh.
“Phó tiên sinh, ta dường như không có chọc giận ngươi!” Ô Cốt nghiêng người né tránh.
“Động đến cô ấy là không qua được với ta đâu.” Phó Thần tấn công về hướng mặt Ô Cốt.
“Cô ta có quan hệ gì với ngươi?” Ô Cốt ỷ vào thân thể nhỏ bé, dễ dàng né tránh, trong ánh mắt như tìm tòi nghiên cứu.
“Có quan hệ gì với ta thì có liên quan gì đến ngươi?”
“Tò mò.” Trong giọng nói non nớt đó tràn đầy tà khí.
“Giữ lại được mạng mới có thể tò mò được.”
Hai người ở trước màn hình ngươi tới ta đi, tất cả mọi người không dám lên trước nhìn màn hình. Phó Thần tuy là xếp dưới Ô Cốt một hạng, nhưng quả thực như lời của Tiểu Sửu đã nói, sức chiến đấu của mỗi người không thể phân cao thấp.
"Bịch!"
Xương trắng bị Phó Thần trực tiếp đánh ra một cái hang, chất lỏng màu đỏ xao động, văng đến trên đám xương trắng, phát ra tiếng phun ra.
Có vài giọt chất lỏng màu đỏ rơi vào trên trang phục của Ô Cốt, trang phục của hắn lập tức bị ăn mòn.
Dịch thể có tính ăn mòn ư?
Nhưng xương trắng có nổi trên dịch thể, cũng không có vấn đề gì, dịch thể bắn ra sao lại có uy lực lớn như vậy?
Mọi người không kiên nhẫn được lần lượt dịch chuyển về hướng trung tâm, rất sợ nhỡ không cẩn thận rớt xuống đó.
[Bắt đầu trò chơi.]
“Cái gì? Bắt đầu rồi à? Quy tắc là gì?”
“Tôi không thấy rõ...”
“Tôi cũng không thấy rõ!”
Vừa rồi mọi người đều tập trung chú ý vào trên người Phó Thần và Ô Cốt, cơ bản không chú ý nhìn nội dung trên màn hình.
Lúc một chữ trò chơi bắt đầu chạy xuống xong, màn hình biến mất khỏi trước mặt bọn họ.
“Lão đại cẩn thận!”
Một âm thanh căng thẳng vang lên.
Viên đạn từ bên cạnh bắn tới.
Minh Thù có thể truy tìm chủ nhân của viên đạn...
Vị trí của Minh Thù không tốt lắm, phía sau là biên giới Bạch Cốt, bên cạnh là khu giao chiến của Phó Thần và Ô Cốt.
Viên đạn từ hai hướng khác bắn tới, cô giống như không có chỗ nào tốt để lẩn trốn.
"Phụt phụt."
Chiếc ô màu đen che ngay trước mặt, bàn tay tinh tế nắm cổ tay cô, mang theo cô chạy về hướng bên cạnh, viên đạn nổ lên luồng khí chấn động xuống, toàn bộ cái bàn làm bằng xương trắng đều đung đưa.
Dịch thể dưới đất lay động, khuấy động lên, rơi trên đống xương trắng, xương trắng bắt đầu bị ăn mòn.
Có một giọt vừa văng đến bên chân Minh Thù, cô nhanh chóng nhảy sang bên cạnh, thuận tiện trở tay kéo Đề Nha, đưa cô ta tới khu vực an toàn.
“Tiểu La Ly, tôi không cần cô cứu.” Minh Thù sờ đầu Đề Nha: “Nhưng vẫn cám ơn cô.”
Đề Nha mặt lạnh, nắm chặt chiếc ô của cô.
Minh Thù nhìn về hướng Đỗ Miên, nhưng lúc này cô ta đang cùng Tống Diệp đợi đám người chạy hướng về con đường trải đầy xương trắng, không có nhìn thấy Minh Thù.
“Quy tắc là đến cuối con đường Bạch Cốt, chỉ có người của mười đội.” Âm thanh của Tiểu Sửu vang lên.
Bây giờ đội ngũ tổng cộng có mười sáu người, vòng này cần loại bớt sáu đội.
Hiện tại đã hai đội bước vào con đường Bạch Cốt kia, đang chạy về phía trước.
“Lão đại, lão đại ngươi không sao chứ?”
“Lão đại...”
Thành viên của Đế Quốc Mỹ Thực tập hợp đến bên cạnh Minh Thù.
“Đợi ở chỗ này.” Minh Thù vén tay áo: “Tôi đi đánh một người.”
“Lão đại, chúng ta bây giờ nên đi nhanh một chút!” Có thành viên la to.
Có người chơi không nhìn thấy quy tắc, bây giờ vẫn còn đang ngơ ngác, chờ bọn hắn phản ứng kịp có thể đã gặp phiền toái rồi.
“Chạy đến phía trước không nhất định có thể ăn được cua.” Minh Thù cười: “Chơi đùa lâu như vậy, ngươi còn không biết trận luân hồi là như thế nào ư? Chơi một hồi sẽ đánh với địa chủ, chớ quấy rầy ầm ĩ.”
Đế Quốc Mỹ Thực: “...”
Người chơi không nhìn thấy quy tắc, chứng kiến những người khác chạy, bọn họ cũng chạy theo.
Minh Thù đi ngược chiều, sắp tới chạy đến phía sau.
Nơi mà Phó Thần và Ô Cốt đứng đã bị dịch thể ăn mòn không ít. Trên tay Ô Cốt có nhiều hơn một cây súng, lúc này nòng súng đang chuyển động ở giữa bọn họ, không ai có cơ hội bóp cò.
Minh Thù xoa xoa cổ tay, chuyển động cái cổ, lấy khí thế xã hội đen của lão đại tiến lên phía trước.
Ô Cốt như là phát giác ra, trước một bước kéo dài khoảng cách với Phó Thần.
Phó Thần nhíu mày: “Cô tới làm gì, trở về đi!”
“Đương nhiên là tới đánh người, nếu không còn đến xem các ngươi sao?” Minh Thù đáp một tiếng: “Cậu đứng lên đi, đừng có chặn tôi.”
“Bây giờ không phải là thời điểm quấy rối.” Phó Thần túm lấy Minh Thù hơi dùng sức, mắt nhìn vào Minh Thù: “Đi hoàn thành nhiệm vụ!”
“Nếu tôi không đi, cậu đánh tôi à!”
“...”
“Hai người các ngươi đây là hoạn nạn mới thấy chân tình?” Ô Cốt đưa cây súng lên, ngắm bọn họ bên này, cười có chút giống người bị tâm thần: “Hay là ta giúp các ngươi.”
“Ầm!”
Cơ thể Ô Cốt xiêu vẹo, máu tươi từ bả vai hắn chảy ra, nhanh chóng nhuộm đỏ trang phục của hắn.
Khuôn mặt hài hước của Tiểu Sửu hiện ở trong tầm mắt hắn: “Hì hì, ta giúp ngươi một chút.”