Ba ngày sau, Minh Thù nhận được tin An Khả Khả bị xử lý đuổi học.
Dường như Du Viễn cũng bị người nhà đưa ra nước ngoài, An Khả Khả không biết nói gì đó với Bùi Cẩn, Bùi Cẩn cuối cùng cũng không bỏ rơi cô ta.
Sau khi chuyện này vỡ ra, Bùi gia không cho phép hắn lui tới với An Khả Khả nữa.
Vì phòng ngừa Bùi Cẩn và An Khả Khả lui tới nên đã không cho hắn đi học.
Bùi Cẩn phản kháng mọi người, tự mình bỏ đi dẫn theo An Khả Khả ra ngoài ở.
Bùi gia trong cơn tức giận đã rút lại thẻ của Bùi Cẩn.
Trên tay không có tiền nên không thể làm gì cả, chuyện này rất khó chấp nhận đối với một người quen được chiều chuộng như Bùi Cẩn.
Từ nhỏ đã không thiếu tiền tiêu, lúc này rời khỏi nhà Bùi Cẩn đột nhiên phát hiện thật ra mình không là cái gì cả.
Nhưng hắn không muốn cúi đầu với người trong nhà.
Hắn không muốn thừa nhận lựa chọn của mình là sai lầm.
Có lẽ vì trận cãi nhau với người trong nhà, Bùi Cẩn từ chối yêu cầu chia tay với An Khả Khả, bắt đầu tự nghĩ biện pháp kiếm tiền, nhưng so với phí sinh hoạt ngày thường của hắn thì không hề đủ dùng.
Hắn tới tìm những người anh em của hắn thì ai nấy cũng từ chối, không chịu giúp đỡ.
"Anh Bùi, thật không phải chúng tôi không giúp, mà gia đình anh... Nếu chúng tôi giúp thì chúng tôi sẽ gặp phiền phức."
"Anh Bùi, không phải chỉ là một cô gái sao? Đáng không? Anh nhận sai đi, sau này muốn cô gái nào mà không được?"
Những người này nói qua nói lại cũng chỉ có nhiêu đó, những người có thể giúp hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tâm trạng của Bùi Cẩn càng ngày càng tệ.
An Khả Khả cũng không tốt lắm, dù sao lúc ở trường học Bùi Cẩn và Du Viễn đều cưng chiều cô ta, dù cô có yêu cầu gì bọn họ cũng làm cho cô.
Nhưng bây giờ phải đối mặt tâm trạng cực kém của Bùi Cẩn...
Bùi Cẩn vốn ngang ngược, thường ngày bị uất ức cô còn có thể đi tìm Du Viễn an ủi, bây giờ Bùi Cẩn bị như vậy, cô cũng chỉ im lặng đè nén.
"Ọe..."
An Khả Khả chạy vào nhà vệ sinh, cúi đầu nôn trên bồn rửa tay.
Một lúc lâu cô mới mở vòi sen súc miệng.
Cô nhíu mày, chuyện gì xảy ra... Mấy ngày nay luôn muốn ói.
Cơ thể cũng không khó chịu.
Nhưng thời gian kinh nguyệt...
Sẽ không...
Đầu An Khả Khả chợt hiện ra một ý nghĩ, cô nhanh chóng ra tiệm thuốc mua que thử thai, thấy que thử thai hiện lên hai vạch đỏ rực, tay cô run rẩy, que thử thai lập tức rớt trên mặt đất.
Mang thai.
Cô mang thai...
Tại sao lại mang thai?
"Cốc cốc."
An Khả Khả nghe được tiếng đập cửa, vội vàng nhặt que thử thai lên ném vào thùng rác, lại lấy một ít giấy che lại rồi mới chạy đi mở cửa.
"A Cẩn anh..."
An Khả Khả dừng lại.
Người đứng ngoài cửa không phải là Bùi Cẩn.
Mà là mẹ của Bùi Cẩn.
Bà Cẩn son phấn lụa là đẩy An Khả Khả ra, trực tiếp đi vào phòng: "Ôi, nhìn mà xem, con tôi lại ở một chỗ tồi tàn như vậy sao, từ nhỏ đến lớn nó chưa bao giờ chịu uất ức như vậy."
An Khả Khả khẽ cắn môi, đóng cửa lại, rót nước cho bà Bùi nhưng bà Bùi lại không lấy nên cô đành để lên bàn trà.
Đôi mắt kén chọn của bà Bùi nhìn quanh ngôi nhà, sau đó ngồi vào ghế sô pha: "An tiểu thư, ngồi đi."
Dáng ngồi kia, giống như bà Cẩn là chủ ngôi nhà này hơn.
An Khả Khả lịch sự ngồi vào đối diện: "Bác Bùi."
"Tôi cũng không quanh co lòng vòng với cô, tôi không biết cô dùng rồi thủ đoạn gì để cho con của tôi đối với cô một lòng như vậy, nhưng nó là người thừa kế Bùi gia, tuyệt đối không thể ở chung với cô."
"Cháu..."
Bà Bùi giơ tay lên, đè lời An Khả Khả muốn nói: "Tôi điều tra cô rồi, trong nhà có một chút tài sản, nhưng cô lại là con riêng của An gia, dù gia đình nuôi cô nhưng bình thường không quan tâm cô. Cho nên cô không hợp với con tôi, cô muốn trèo cao cũng đã tìm nhầm người rồi."
An Khả Khả móc ngón tay: "Cháu không muốn trèo cao gì cả, cháu và A Cẩn thật sự yêu nhau nên mới đến với nhau."
Bà Bùi cười nhạt, từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu trắng: "Nói giá đi, rời khỏi con tôi."
Cảnh điển hình này luôn xuất hiện trong phim truyền hình bây giờ lại xảy ra với cô.
Cô là con gái riêng không sai, nhưng dù gì cũng là con gái An gia, không phải là cô bé lọ lem gì cả, tại sao đối xử với cô như vậy?
"Bác gái, bác quá sỉ nhục cháu rồi." An Khả Khả quật cường nhìn bà Bùi: "Nếu như bác đến để nói với cháu chuyện này, xin lỗi bác gái, cháu sẽ không đồng ý."
"Cô gái à, đừng quá tham lam." Giọng bà Bùi cáu gắt: "Con tôi cũng không phải là người mà thứ con gái như cô có thể chạm tới."
"A Cẩn yêu cháu, cháu yêu A Cẩn, vậy là đủ rồi."
"Cô và con trai tôi không môn đăng hộ đối, Bùi gia cũng sẽ không có một người con riêng làm dâu, bây giờ cô hãy nhận số tiền này đi, nếu không sẽ mất tất cả."
"Cháu mang thai."
Phòng khách đột nhiên yên tĩnh...
Bà Bùi có chút không thể tin nhìn cô, tầm mắt nhìn vào bụng cô.
An Khả Khả đứng dậy, vào nhà vệ sinh lấy que thử thai ra.
Biểu cảm của bà Bùi như ăn phải con ruồi, giận không thể bộc phát được.
-
Khuôn mặt bà Bùi phiền muộn, vừa gọi điện thoại vừa đi về phía trước: "Con tiện nhân An Khả Khả đã mang thai, cái gì? Đón về? Nó? Ông để cho một đứa con gái như vậy vào Bùi gia? Con của Cẩn nhi thì sao? Về sau không thể có sao, Cẩn nhi còn trẻ như vậy..."
Phía trước có người bước đến, bà Bùi lập tức nhỏ giọng lại.
Người này bước đi chậm rãi, trong tay ôm một túi khoai tây chiên loại cực lớn, vừa đi về phía bà ta vừa ăn.
Ngay lúc hai người giao nhau thì bên tai bà Bùi có một giọng nói vang lên.
"Không chừng đứa bé kia là của ai khác thì sao."
Bà Bùi kinh ngạc quay đầu, cô gái rời đi bình thường.
Đi càng lúc càng xa, phảng phất câu nói kia không phải cô nói ra.
Lúc đầu Minh Thù dự định đi đánh An Khả Khả, ngay lúc nghe được bà Bùi nói An Khả Khả mang thai, cô không thể làm gì khác hơn là bỏ qua quyết định này, đánh đến sảy thai thì cô gánh vác không nổi.
Minh Thù đổi hướng chuẩn bị trở về trường học, chưa đi được hai bước thì điện thoại của ông chủ vang lên.
"Alo, nhóc con, ở đâu vậy?"
"Ngoài đường." Minh Thù không có sức lực trả lời, ăn xong khoai tây rồi, thật là đau lòng.
Ông chủ có chút hoài nghi, cô không ở siêu thị ăn đồ, chạy ra đường làm gì?
Chuyện này không quan trọng, ông chủ vội vàng nói: "Tôi gửi định vị cho cô, trong nửa tiếng cô nhanh chóng chạy qua đây."
"Làm gì?"
"Tôi mua đồ ăn vặt cho cô. "
"À, được rồi."
Ông chủ cúp điện thoại, wechat của Minh Thù vang lên một tiếng, chỗ này cách chỗ cô khá xa, nhưng đường đó không kẹt xe nửa tiếng thì không vấn đề gì.
Minh Thù vừa mới chuẩn bị đón xe thì Bắc Đường gọi tới.
"Xếp hàng gọi điện thoại cho trẫm sao." Minh Thù nói thầm một tiếng, ấn nút nghe.
"Ở đâu?" Giọng Bắc Đường có chút nghiêm trọng.
"Sao vậy?"
"Chú ý xung quanh, không nên để cho bất cứ ai tới gần em, cố gắng tìm một vị trí an toàn trốn ở đó, sau đó gửi vị trí cho anh, anh đến ngay." Bắc Đường không nói thừa một câu nào.
Minh Thù nghe xong, không hề ngẩng đầu ngắm nhìn xung quanh, lái xe về một cửa hàng cách đó không xa.
Cô cũng không cúp điện thoại, mặt mỉm cười: "Lúc này cũng có người tấn công thầy sao? Thầy Bắc Đường, có phải thầy muốn hại chết em không, không vui đâu? Em với thầy đã trải qua bao nhiêu sóng gió, có lẽ chúng ta nên chia tay!"
Chia... chia cái đầu cô! Không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không có! Kẽ đất cũng không có! Đừng có nằm mơ.
"Anh kêu em đừng chạy lung tung..." Người đối diện chịu đựng hét lên, ương ngạnh nói lại: "Đừng để bất cứ ai tới gần em, con gái cũng không được, người cũng không được!"