Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 741: Nhiếp ảnh gia (18)



Người đàn ông đối diện nghe Minh Thù nói xong, mông lung nhìn cô.

Lồng ngực Kỷ Cẩm tức giận đến đau nhói.

Cô ta dám bịa đặt. 

Hắn thuê phòng với gái bao giờ, lại còn để người ta trả tiền phòng nữa chứ.

Cô ta đang nằm mơ sao?

Kỷ Cẩm lắc đầu: "Cô không phá hoại thanh danh của tôi không chịu được sao?" 

"Ừ, đúng vậy." Minh Thù gật đầu: "Tôi quyết tâm trở thành đệ nhất anti - fan của anh."

Đệ nhất anti - fan Minh Thù lên sàn.

Một người ngồi bên cạnh thích thú: "Hai người quen nhau à, Kỷ ảnh đế chắc không phải anh đã làm gì để cho người ta đuổi đến tận đây chứ?" 

Hắn có thể làm gì cô được chứ?

Lúc chụp ảnh ở Đào Hoa Cốc, suýt nữa thì hại chết hắn.

Cố ta cố tình đây mà. 

"Cô ta không làm gì tôi là tôi đã cám ơn trời đất lắm rồi." Kỷ Cẩm tức phun máu.

Người ngồi bên cạnh càng thích thú, cứ liếc đi liếc lại hai người mãi.

Màn trình diễn sắp bắt đầu, Kỷ Cẩm và người ngồi bên cạnh đều quay đầu lại, hướng về phía sân khấu. 

Người đàn ông ngoại quốc trở về đúng lúc đó.

Sau khi chương trình bắt đầu, người đàn ông ngoại quốc xem vô cùng chăm chú, người ngoài nhìn vào lại tưởng anh ta đang lên lớp.

Minh Thù chỉ chụp hình Ôn Hạ Thanh, cho nên chỉ mỗi khi Ôn Hạ Thanh xuất hiện cô mới ấn nút chụp. 

Kỷ Cẩm quay đầu nhìn cô: "Cô và Ôn Hạ Thanh có quan hệ gì?"

Minh Thù cúi đầu nhìn máy ảnh, tiện miệng đáp bừa: "Quan hệ không đứng đắn."

"…" 

Kỷ Cẩm mấy lần định bắt chuyện với Minh Thù, nhưng đều bị cô chặn họng không ho he gì được.

Lúc chương trình kết thúc Kỷ Cẩm để cho Minh Thù đi trước, người quản lý kéo Minh Thù ra sau hậu trường, người đàn ông ngoại quốc trước khi đi còn xin wechat của Minh Thù nữa.

Ôn Hạ Thanh còn đang tẩy trang, hắn đưa tay kéo Minh Thù: "Thế nào, mau cho tôi xem thử." 

Minh Thù đưa máy ảnh cho hắn: "Với gương mặt của anh, người bình thường chụp còn đẹp nữa là."

Người đẹp thì có thể tùy ý thế nào cũng được.

"Chuyện này khác mà." Ôn Hạ Thanh nói: "Lát nữa tôi sẽ đăng mấy ảnh này lên mạng." 

Minh Thù chau mày: "Anh không sợ mấy người ngồi cùng hàng bị thua kém sẽ tìm anh gây rắc rối ư?"

"Cũng phải, tôi tự cất riêng đi vậy."

Tính tình Ôn Hạ Thanh khá ôn hòa, có thể có được ngày hôm nay, tất cả cũng là nhờ có một người quản lý tốt và sự may mắn. 

Ôn Hạ Thanh trả máy ảnh lại cho Minh Thù, vuốt mặt một cái rồi với lấy áo khoác: "Đi, tôi đưa cô đi ăn, à phải rồi cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế năm nay cô đã đăng ký chưa."

"Hạ Thanh, lát nữa còn có cuộc phỏng vấn." Người quản lý hét lên ở phía sau.

"Tôi không tham gia nữa." Ôn Hạ Thanh khoát tay: "Để người khác thay đi." 

Người quản lý: "…" Với thái độ này, sao có thể trở nên nổi đình nổi đám được nhỉ.

Minh Thù không can thiệp vào quyết định của Ôn Hạ Thanh, đợi ra khỏi hội trường cô mới đáp: "Vẫn chưa đăng ký."

"Tôi nghe nói cuộc thi năm nay có chút thay đổi, không cho phép chỉnh sửa hậu kỳ." 

"Ừm, đề tài cũng có hạn chế." Minh Thù nói: "Năm nay hơi khó."

Cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế đã bắt đầu mở đăng ký từ đầu năm, kéo dài đến tận gần cuối năm nên thời hạn đăng ký rất dài

Mà cuộc thi này, nữ chính giả cũng tham gia, còn sử dụng tác phẩm của nguyên chủ, chính trong cuộc thi này nguyên chủ đã phát hiện bí mật của nữ chính giả. 

"Nhưng tiền thưởng rất cao." Ôn Hạ Thanh nói: "Giải nhất tiền thưởng những một trăm ngàn, đủ cho cô ăn tiêu lâu đấy."

Đa số các cuộc thi nhiếp ảnh số tiền thưởng đều không cao lắm, năm nay giải nhất những một trăm ngàn đúng là rất có tâm.

"Sao anh biết là tôi, lỡ đâu là người khác thì sao?" Còn có nữ chính giả nữa mà. 

"Tôi tin tưởng cô." Ôn Hạ Thanh vỗ vai Minh Thù: "Cô sẽ trở thành nhiếp ảnh gia giỏi nhất thế giới, chụp được tác phẩm đẹp nhất."

"Anh cổ vũ tôi nhiệt tình thế này, nhận thưởng xong tôi lại phải chia cho anh một nửa."

"Ha ha, tôi nhớ rồi đấy nhé." 

Ôn Hạ Thanh đang chuẩn bị đi lấy xe thì bên cạnh đột nhiên một đám phóng viên xông tới, vây quanh hai người.

Ôn Hạ Thanh tưởng đám ký giả nhắm vào mình nên không chú ý bảo vệ Minh Thù, đang định lên tiếng thì nhìn thấy đám phóng viên lấy Minh Thù làm mục tiêu.

"Xin hỏi cô Giang Kiều, cô và anh Kỷ Cẩm đang qua lại với nhau phải không?" 

"Cô Giang Kiều, lời anh Kỷ Cẩm nói là thật đúng không?"

"Anh Kỷ Cẩm gần đây không hề có bất cứ thị phi nào cả, là vì có quan hệ với cô Gang Kiều phải không?"

"Cô Giang Kiều, xin hỏi cô với anh Ôn Hạ Thanh và anh Kỷ Cẩm là quan hệ gì? Cô Giang Kiểu xin cô hãy trả lời đúng trọng tâm." Một phóng viên hung hăng nói.. 

Minh Thù nghe xong những câu này, thì biết ngay là Kỷ Cẩm đã nói lung tung gì đó với đám phóng viên này.

Minh Thù khẽ đẩy Ôn Hạ Thanh tỏ ý anh hãy tránh ra.

Ôn Hạ Thanh biết đám phóng viên này có ác ý, hắn cau mày nhìn Minh Thù: "Kiều Kiều đừng nói gì cả, tôi đưa cô rời khỏi đây." 

Đây quả thực là một tai họa bất ngờ.

"Tôi im lặng thì họ sẽ nghĩ rằng tôi chột dạ." Minh Thù giật lấy micro của một phóng viên: "Kỷ Cẩm đã nói gì với mọi người?"

Bị họ tra hỏi như thế mà Minh Thù không có chút bối rối nào, ngược lại còn rất kiên định hỏi vặn lại họ. 

Các phóng viên nghi ngờ: "Cô Giang Kiều còn không rõ hay sao?"

"Mọi người nói ra là tôi sẽ biết ngay thôi." Mặc dù đã đoán được tám chín phần, nhưng xác nhận rõ ràng vẫn hơn.

Một phóng viên nào đó có vẻ là vẫn còn là người mới, nên nhanh miệng: "Anh Kỷ Cẩm nói, hiện giờ mình đang hẹn hò với cô Giang Kiều, chuyện này có đúng không?" 

Tất cả các phóng viên tại hiện trường đều nhìn về phía vị phóng viên kia, trong hoàn cảnh này sao có thể nói thẳng đuột như thế được.

Minh Thù nhìn một lượt tất cả các phóng viên, từ từ nhếch mép.

-

Kỷ ảnh đế công khai tình cảm.

Tin nóng hổi này lập tức đứng đầu bảng, đá bay tất các các tin đồn thị phi khác.

Nhanh đến nỗi Kỷ Cẩm cũng không kịp phản ứng. 

Khi đó anh ta thốt ra hai chữ "bạn gái" mục đích chỉ để làm lá chắn cho việc yêu người đồng giới, tất cả cũng là vì người đàn ông mà anh ta yêu, nên anh ta mới bịa ra chuyện này.

Thử nghĩ mà xem một ngôi sao thường xuyên đổi bạn gái như vậy.

Thực ra anh ta cũng chỉ vì che giấu người thương của mình, để cho tâm điểm chú ý của mọi người đều đổ dồn lên trên người "bạn gái", thế là sẽ không còn ai quan tâm những chuyện khác nữa. 

Kỷ Cẩm: "?" 

Đây là tin tức chết tiệt gì vậy?

Đồng nghiệp: "…"  

Tôi là trai thẳng còn hơn cả trai thẳng đấy nhé.

"Tôi đã bảo cậu đừng dây dưa gì đến cô ta cơ mà." Người quản lý vừa vào cửa đã hò hét: "Cô ta là người ngoài nghành có gì mà không dám nói? Kỷ Cẩm cậu định chọc cho tôi tức chết có phải không."

"Anh đừng gào lên nữa, để tôi suy nghĩ xem." Kỷ Cẩm bóp trán. 

Tiến độ hiện giờ và tiến độ anh ta dự đoán có sự cách biệt rất lớn.

Lần nào cũng bị làm cho trở tay không kịp.

"Nghĩ cái gì?" Người quản lý nổi giận: "Cậu còn nghĩ cái gì nữa? Cậu có biết có bao nhiêu người chỉ chực kéo cậu xuống bùn không hả? Hiện giờ bên ngoài có bao nhiêu người đang đợi xem chuyện cười của cậu, để giẫm đạp vào nỗi đau của cậu." 

Đột nhiên Kỷ Cẩm ngẩng đầu: "Anh bảo bây giờ tôi ra ngoài nói là do cô ta giận dỗi tôi nên tôi nói lung tung đấy, có được không?"

Người quản lý thấy tức cười quá: "Cậu tưởng giới giải trí là nhà cậu đấy à? Là để cho cậu vui đùa chắc? Coi người ta là khỉ đột hết hả? Hèn gì tôi thấy cậu gần đây sao mà an phận thế, chuyện yêu đương phải hỏi tôi đây này."

Kỷ Cẩm: "…" 

Anh đã nói thế rồi thì cũng không cần phải tức giận nữa chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.