Nha hoàn nhanh chóng đứng một bên, giấu thuốc sau lưng: “Điện hạ, tiểu thư đã ngủ rồi rồi.”
Lục hoàng tử liếc mắt nhìn bên trong rèm che, trong không khí có mùi thuốc đông y, hắn yên lặng đẩy xe lăn về phía trước, xốc rèm che lên.
Tống Vân Kiều trốn trong chăn, rèm che bị xốc lên, nàng mơ màng mở mắt ra: “Điện... điện hạ?”
Lục hoàng tử không nói một lời vén chăn lên.
Nàng vẫn chưa kịp mặc quần áo, lộ ra da thịt rõ ràng từng mảng.
Thần sắc Lục hoàng tử âm trầm, đáy mắt tràn đầy sát ý: “Hoàng tử phi, chuyện này là sao?”
Tống Vân Kiều thầm mắng một tiếng, người đàn ông này tâm tình bất định, hai ngày trước mới dỗ nàng xong, ngày hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.
“Thiếp...” Tống Vân Kiều dùng sức bóp mình một phát, đau đến mức nước mắt lập tức chảy xuống ngay.
“Thiếp gặp một thần y, hắn nói có một biện pháp có thể trị hết bệnh của điện hạ, nhưng dược liệu rất khó kiếm. Thiếp nghe nói... ở Vân Hỷ các cái gì cũng được mua được...”
“Nàng đến Vân Hỷ các rồi sao?” Sắc mặt Lục hoàng tử càng âm trầm, phảng phất như đêm trước bão tố.
Tống Vân Kiều cảm thấy Lục hoàng tử lúc này rất tức giận, trên người tản ra khí thế ép tới mức nàng không dám nhìn hắn.
Thế nhưng nàng vẫn phải kiên trì nói.
“Thiếp... gặp thế tử phi Dật An Vương phủ ở Vân Hỷ các, không biết vì sao... nàng ấy đột nhiên gọi người đánh thiếp.”
“Dật An Vương phủ?”
Tống Vân Kiều gật đầu.
“Điện hạ... thiếp chỉ muốn chàng khỏe thôi, xin lỗi, thiếp không nên như vậy.”
Thần sắc nàng có chút cô đơn.
Lục hoàng tử nhìn nàng chằm chằm, một lát sau sắc mặt thoáng chuyển biến tốt lên: “Nàng ta vì sao lại đánh nàng?”
Nguyên nhân Tống Vân Kiều đương nhiên không dám nói, hiện tại nàng còn có chút kinh hãi.
Mặc kệ tại sao nàng ta biết, nàng cũng phải tăng thêm tốc độ giúp Lục hoàng tử diệt trừ Tần gia.
Lục hoàng tử kêu người bôi thuốc cho Tống Vân Kiều, hắn rời phòng, đi được một đoạn thì Lục hoàng tử phất tay.
“Điện hạ?”
“Đi điều tra chuyện hôm nay một chút.”
“Vâng.”
Trước hừng đông thì Lục hoàng tử đã lấy được tin tức.
Tống Vân Kiều đúng là vì giúp hắn tìm thuốc mới đến Vân Hỷ các, mà thế tử phi Tần Vu cũng đánh nàng ở Vân Hỷ các.
-
Dật An Vương mới sáng sớm đã có khách.
“Cao thừa tướng, ngọn gió nào thổi ông tới đây?”
Dật An Vương bây giờ đã mặc kệ triều chính, không thượng triều, nhưng vị khách này đến lúc này chắc chắn là sau khi thượng triều xong, ngay cả triều phục cũng chưa thay.
Dật An Vương nghi hoặc, hắn và Cao gia không có giao tình gì cả.
Không có giao tình thì không có giao tình, nhưng cũng phải nể mặt nhau.
Cao thừa tướng ước chừng hơn năm mươi, có chút phát tướng, mang một cái bụng bia to.
Lúc này Cao thừa tướng sắc mặt âm trầm: “Vương gia, hôm nay ta tới là muốn hỏi một chút, tại sao thế tử phi của quý phủ lại ẩu đả với con ta?”
Dật An Vương cảm giác mình nghe nhầm.
Hắn rất không chắc chắn hỏi: “Cao thừa tướng, ông nói gì thế?”
“Sao? Thế tử phi trở về không nói với vương gia sao?” Cao thừa tướng hừ lạnh:
“Nàng cho người ấu đả với con ta, hiện tại con ta không xuống được giường, chuyện này vương gia cũng nên cho một lời giải thích đúng không?”
Dật An Vương: “...”
Ngay lúc đầu óc Dật An Vương còn mơ hồ, đứa bé giữ cửa vội vã bẩm báo: “Vương gia, vương gia, Phùng thị lang và Phạm thượng thư tới.”
Dật An Vương: "..."
Hai người kia tới làm gì?
Hắn nhớ hai đứa con trai nhà này và con trai Cao thừa tướng rất thân...
Không lẽ bị đánh nữa sao?
Dật An Vương sai người đi mời hai người này vào, dặn dò hạ nhân bên cạnh: “Kêu thế tử phi tránh đi, không được ra ngoài.”