E rằng bọn họ thực sự không thấy đứa bé, lúc này mọi người đang tìm kiếm khắp nơi.
Minh Thù cứ như vậy đi vào, Đới Trị nhíu mày nhìn vào người đàn ông mang áo quần rằn ri phía sau.
Người đàn ông vô tội xua tay, cô không nên tới.
“Cô gái có chuyện gì không?” Đới Trị mỉm cười: “Thật là ngại quá, đứa trẻ nghịch ngợm chạy ra ngoài, mọi người hiện giờ đều đang tìm kiếm, đã làm phiền đến các người rồi?”
Minh Thù mỉm cười: "Ta muốn hỏi ngươi để đòi một người."
Nụ cười của Đới Trị cứng ngắc, trong nháy mắt đôi mắt sắc sảo: “Cô gái có quen biết người trong đội của ta không?”
“Diệp Tương Tư.”
Diệp Tương Tư?
Đới Trị có lẽ là có ấn tượng với Minh Thù, thấy ánh mắt của Minh Thù càng không vừa ý đứng lên.
“Trong đội của chúng tôi không có ai tên này cả.” Hắn phủ nhận rất nhanh: “Cô có phải là đã nhớ nhầm tên rồi không?”
Đới Trị và một người phía sau nhìn nhau, dường như xác định hắn là một người qua đó.
“Ta không nhớ nhầm, trong đội các ngươi không có điểm danh sao?”
"Ầm..."
Cửa phòng bị đóng lại.
Trong phòng người đàn ông rút dao ra hướng về phía Minh Thù.
Mà căn phòng bọn Tô Đài ở cũng bị người ta vây quanh.
“Em gái, bây giờ còn muốn tìm Diệp Tương Tư sao?”
Người đàn ông chặc lưỡi một cái: "Không ngờ những thứ đưa cho các ngươi, các ngươi lại không ăn, đúng là các ngươi cẩn thận nhưng mà chỉ mấy người các ngươi có thể đánh thắng chúng ta đông như vậy sao?"
Vừa rồi bọn họ mượn cơ hội tìm người là muốn xác nhận xem bọn họ có ăn hay không.
Minh Thù nhìn ra bên ngoài, phòng khách bằng thủy tinh trong suốt, có bóng đen từ chỗ tối xông tới.
“A…”
Một tiếng này đã khiến tinh thần Đới Trị trở nên căng thẳng.
Bên ngoài tiếng súng vang lên loạn xạ, tiếng kêu rên vang lên liên tục.
"Là zombie… biết… là đám zombie hôm nay gặp biết bắn súng." Người quan sát nói xong sắc mặt liền thay đổi.
Thật nhiều zombie.
Bọn họ bị bao vây.
Minh Thù vẫn ung dung nhìn Đới Trị: “Bây giờ có thể đem người cho ta sao?”
“Bên ngoài đều là zombie.” Đới Trị đột nhiên ngừng lại, hắn có chút không thể tin được: “Cô... đám zombie…”
“Chính là ngươi muốn như vậy.”
Toàn thân Đới Trị toát mồ hôi lạnh, làm sao có thể... tại sao có thể có người khống chế zombie chứ? Là kỹ năng sao?
Đây là kỹ năng gì….
Đới Trị đột nhiên hét lên: "Giết cô ta, giết cô ta cho ta! Mau giết cô ta!"
Chỉ cần giết chết cô ta, đám zombie sẽ không đủ sức uy hiếp.
"Ầm!"
Một tiếng súng vang lên, Đới Trị trợn to mắt, từ từ rơi xuống đất.
“Ầm ĩ chết đi được.”
Một người con trai đứng phía sau Đới Trị, toàn thân hắn mang đồ đen cầm súng đứng lên, trên mu bàn tay còn có hình xăm một con phượng hoàng, sắc mặt có chút sốt ruột.
Người trong gian phòng dường như chưa phản ứng kịp.
Cuối cùng cũng có người hô lên: “Hắn đã giết Đới Trị, giết hai người rồi.”
Chàng trai càng thêm sốt ruột, đưa súng lên chỉa về hướng mấy người gần nhất nổ súng, mỗi phát đều chuẩn xác vô cùng, bắn thủng chân mày.
Cả người gục xuống, chàng trai không hề di chuyển vị trí.
Người con trai ném cây súng xuống, từ chỗ hắn đứng đi tới, phía sau hắn là cửa của một phòng ngầm dưới đất đương nhiên là hắn từ nơi đó đi ra.
Người con trai đều không nhìn Minh Thù, khom lưng tìm kiếm thứ gì đó trên người Đới Trị.
Có lẽ là không tìm được thứ mình muốn, hắn nhíu mày, có vẻ sốt ruột hơn.
“Không chạy, chờ ta giết ngươi sao?” Nam thanh niên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thù.
“Ồ, ngươi nghĩ sao mà giết được ta?” Minh Thù mỉm cười: “Băm thành trăm mảnh hay là ngũ mã phanh thây?”
“Ta không giết phụ nữ.” Nam thanh niên tiếp tục lục soát trên mặt đất: “Mau cút đi!”
Đáng tiếc tìm hết đến người cuối cùng, hắn cũng không tìm được thứ mình cần.
Sự sốt ruột dường như nhanh chóng xuất hiện trên mặt, hắn hung hăng đạp Đới Trị một cái, nói thầm một tiếng: “Quả nhiên là dám gạt ta”.
Cũng không biết là nói người nào.
"Lạch cạch lạch cạch…"
Tiếng bước chân từ trên lầu truyền tới.
Có lẽ phía dưới yên tĩnh lâu như vậy, người ở phía trên lo lắng nên xuống kiểm tra.
Người con trai mắt nhìn Minh Thù xoay người chạy trốn về hướng tầng hầm, tiện tay đóng cửa phòng hầm lại.
Minh Thù: “...”
Minh Thù xoay người đối diện với người mang đồ rằn ri từ trên đi xuống: “Ta đã nói người này không phải do ta giết mà các ngươi không tin sao?”
Đáp lại Minh Thù chính là một viên đạn.
…
“...” Ngươi giết hết bọn chúng rồi ư? Hao Tử nhìn thấy thi thể đầy đất, kêu lên một tiếng thất kinh hồn vía.
Minh Thù chỉ chỉ mấy người bên cạnh: “Bên đó không phải vẫn còn sống ư?”
Tô Đài cúi đầu nhìn thi thể: “Người này không phải do ngươi giết, là ai giết vậy?”
Tất cả thi thể đều là một phát súng bắn bể đầu.
Hắn xem qua Minh Thù bắn, cô không quan tâm đến súng ống, cho nên thuật bắn súng chỉ có thể coi là tạm được, tuyệt đối không hề chuẩn xác.
“Không quen.” Minh Thù với khuôn mặt thành thực, cô ta ngồi xỗm trước mặt mấy người bị trói kia: “Các ngươi biết một chàng trai mang đồ màu đen, thuật bắn súng chuẩn xác vô cùng không?”
Người đàn ông mang đồ rằn ri bị hỏi đến bối rối.
“Dáng dấp thật đẹp trai.” Minh Thù bổ sung: “Trên mu bàn tay có một hình xăm giống như phượng hoàng.”
Chàng trai mang đồ rằn ri bên cạnh ngập ngừng: “Nguyên Dã... là Nguyên Dã.”
“Nguyên Dã? Có lai lịch thế nào?”
Nam thanh niên mang đồ rằn ri lắc đầu: “Chúng tôi cũng không biết, lúc gặp hắn, hắn rất yếu ớt. Đới Trị nói trên người hắn có đồ tốt, liền đem hắn theo, Đới Trị nhân cơ hội đoạt lấy đồ vật của hắn, sau đó giết hắn... chết.”
Sao người đã chết, lại có thể xuất hiện?
Người đàn ông mang đồ rằn ri rên lên một cái, biến thành zombie rồi sao?
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận Nguyên Dã.]
Minh Thù hơi nheo mắt.
Hiển nhiên mọi người ở đây đều chưa từng nghe qua cái tên này.
Minh Thù từ trên lầu đã tìm ra Diệp Tương Tư.
Đám người kia đều bị bọn họ lấy xe quân đội ra lừa gạt, nghe nói cũng bị vận chuyển đến một chỗ, còn làm cái gì thì bọn họ cũng không rõ cho lắm.
Chỉ cần phụ nữ và trẻ em, đàn ông bọn họ không phải giết mà là... ăn.
Hao Tử nghe đến đây xong, cả người đều cảm thấy buồn nôn, như hắn đã từng ăn rồi vậy.
Diệp Tương Tư rất lờ mờ, không biết Minh Thù tìm mình có chuyện gì.
Minh Thù ngồi trên băng ghế nhỏ đối diện với Diệp Tương Tư: “Có phải cô có một không gian, bên trong có cây, có thể kết một loại quả, xem tôi cứu cô một lần, đưa tôi một cái. Ừm... cô cũng có thể đưa ra yêu cầu, tôi sẽ đổi với cô.”
Cả khuôn mặt Diệp Tương Tư cũng thay đổi.
Minh Thù nói quá mức cặn kẽ.
Cặn kẽ đến mức giống như cô đã từng trải qua vậy.
“Đừng hỏi nguyên nhân vì sao tôi biết được, tôi không có hứng thú với không gian của cô, tôi chỉ hứng thú với trái cây của cô thôi." Minh Thù ngăn chặn toàn bộ nghi vấn của Diệp Tương Tư.
Sau sự khiếp sợ ban đầu đã từ từ bình tĩnh trở lại, cô cắn môi, một lúc lâu chậm rãi nói: “Cô đã cứu mọi người, cho cô một quả là điều nên làm.”
Cô cẩn thận lấy ra một quả rồi kín đáo đưa cho Minh Thù.
Trái cây vừa mới vào trong tay đã nồng nặc linh khí.
“Sau này có cơ hội, hãy cho tôi thêm nhiều cơ hội cứu người đẹp nữa.” Minh Thù cười híp mắt đứng dậy: “Cái này tặng cho cô.”
Diệp Tương Tư: “...” Cái gì gọi là cho nhiều cơ hội cứu người đẹp?
Thứ mà Minh Thù đưa cho Diệp Tương Tư chính là một cái dao găm.
Cầm trong tay, Diệp Tương Tư liền phát hiện ra dao găm này khác với những vật bình thường.
Cảm giác kia, cùng cảm giác trên trái cây của cô giống nhau.
Minh Thù rời khỏi phòng, đem trái cây kín đáo đưa cho thú nhỏ, thú nhỏ cầm một lúc lâu cũng không ăn.
“Sao vậy? Không thích à? Ta thật vất vả mới lấy được, đồ của nữ chính không dễ có được đâu.” Nếu như ở thế giới thực sự, cũng sẽ không phải phiền phức như vậy rồi.
Thú nhỏ khó chịu ê a một tiếng.
Ta rất tốt.
Minh Thù cười: “Ngươi không nhanh chóng bù lại, ta bị người ta đánh chết không có ai cứu ta hết.”