Đối phương hiển nhiên không ngờ tới Minh Thù sẽ trực tiếp động thủ, zombie hình thành một tuyến phòng thủ.
Hơn nữa quá đáng hơn là, đám zombie kia không biết từ đâu mang đến mũ giáp cùng đạn giáp.
Đánh vào bộ phận khác của zombie, căn bản không gây tổn thương gì, đầu có đánh cũng đánh không đến.
Quá đáng hay không cơ chứ!
Cái này là phạm quy!
Cuối cùng đám người kia bắt đầu lui lại, bọn zombie vừa rời khỏi sẽ trở về, cũng sợ Minh Thù thật sự là vua zombie, sẽ đưa tới càng nhiều zombie hơn.
“Thấy chưa, bắt nạt kẻ yếu.” Minh Thù phê bình sau cuộc chiến: “Con người mà.”
Bọn người Tô Đài: “...”
Minh Thù cho zombie của mình đi dọn dẹp chiến trường, cô dựa vào cửa xe thấy bầu trời âm u.
Tô Đài cho là cô đang suy tư chuyện quan trọng gì, không tới quấy rối.
Chờ hắn kiểm tra xong, quay người lại chợt nghe vua zombie nói thầm: “Có cần phải làm cho zombie mình một bộ trang bị tốt không nhỉ.”
Tô Đài suýt chút nữa quỳ trước cô.
-
Tô Đài sau đó mới biết được, hôm đó người xảy ra chuyện là một chuyên viên nghiên cứu họ Chung, nghiên cứu gì đó không rõ ràng lắm, nhưng dường như rất quan trọng.
Người họ Chung đó đêm ấy qua đời.
Tội danh này trực tiếp đổ lên đầu Minh Thù... À, trên đầu vua zombie.
Vào đêm xảy ra chuyện, câu chuyện được người sống sót thêu dệt thành không ít phiên bản.
Truyền được nhiều nhất chính là phiên bản dưới đây.
Zombie không muốn để cho bọn họ nghiên cứu ra thứ đối phó lại được với chúng, bọn chúng nhất định là sáng sớm nhận được tin tức cho nên ẩn mình trong đội ngũ, tìm cơ hội ra tay.
Âm hiểm!
Zombie quá âm hiểm!
Nhưng đồng thời cũng khiến cho con người thấy được thời gian cấp bách, zombie đã tiến hóa đến mức có thể dùng súng và vạch ra âm mưu.
Cứ tiếp diễn như vậy, zombie chẳng mấy chốc sẽ thống trị thế giới.
Phiên bản kỳ quái nhất đó là họ nói zombie kỳ thực chính là vua zombie Minh Thù tự tạo ra.
Dù là phiên bản nào, giá trị thù hận Minh Thù chắc chắn cũng đã đủ thỏa mãn.
Cho nên Minh Thù mang tiếng cũng thật vui vẻ.
Vui vẻ hơn cả ăn hai bao thịt khô.
Có thù hận tất nhiên vui rồi.
Trẫm thậm chí có thể ăn ba gói!
Mấy người Tô Đài không hiểu lắm suy nghĩ của cô.
“Phía trước chính là căn cứ phía nam.” Tô Đài dừng xe ở ven đường, nói với Diệp Tương Tư: “Diệp tiểu thư, chính là căn cứ các cô nhỉ, chúng tôi không qua đó nữa.”
Mang theo mấy đưa trẻ, những đứa trẻ này ở căn cứ sẽ an toàn hơn.
Diệp Tương Tư hiểu rõ điều này, gật đầu, nói lời cám ơn Tô Đài: “Mấy ngày nay cám ơn mọi người đã chăm sóc.”
“Không cần khách khí.” Là cái cô vua zombie phá lệ chăm sóc cô.
Vẫn là hành vi khó hiểu.
Diệp Tương Tư không tìm được Minh Thù, chỉ có thể rời đi trước.
“Đi hướng bên kia rồi.” Hoàng Chinh chỉ tay về một phía.
Tô Đài bò lên sườn dốc, phía dưới là một khe suối.
Minh Thù đang cầm lấy một gốc cây cao cỡ nửa người để nhổ lên.
Cỏ rất kỳ quái, thế mà lại muốn chui vào lòng đất.
Thú nhỏ ở bên cạnh nhảy tới nhảy lui.
“Chớ ồn ào!” Minh Thù trừng thú nhỏ một cái, sau đó nhổ cỏ lên.
Nhổ lên thứ gì đó giống như hình người.
Tô Đài hơi sững sờ, nhân sâm?
Đùa gì thế?
Hắn nhìn quanh bốn phía một chút, dù là trước mạt thế, môi trường nơi này cũng không thể có nhân sâm sinh trưởng.
Thế nhưng vừa rồi nhân sâm kia dường như muốn chạy kia mà... e rằng nó là tự mình chạy tới, tuyệt không đúng lúc bị cô bắt được rồi.
Thú nhỏ nhảy dựng lên cắn nhân sâm, cả thân thể đều lơ lửng giữa khoảng không.
Chớp mắt một cây nhân sâm đã bị nó gặm hết phân nửa.
Minh Thù cũng dung túng cho nó, đợi lúc nó ăn được một nửa, mới xách nó lên thuận tay ném xuống.
Chính là thuận tay ném đi đó khiến thú nhỏ rơi xuống trên tảng đá cách đó không xa, giống như ném bóng rồi nảy lên vài lần.
Minh Thù leo lên khe núi, thấy Tô Đài cũng không có phản ứng gì, cầm nhân sâm trở lại xe bên cạnh.
Cô bẻ một nhánh cho tiểu zombie, tiểu zombie từ từ bỏ vào trong miệng.
Số còn dư cô chia làm hai phần, một phần chính mình ăn, một phần ném cho hắn.
Tô Đài sửng sốt.
“Thứ này ăn một miếng cũng vô dụng, thấy không, tôi nuôi nó lâu như vậy mới trở nên giống người một chút.” Minh Thù vỗ vỗ đầu tiểu zombie.
Tiểu zombie nịnh nọt cà cà tay Minh Thù.
“Grừ grừ grừ!” Ăn no ăn no cho vua tìm ăn ngon.
Thú nhỏ ở bên cạnh rầm rì, hiển nhiên là không vui khi Minh Thù nuôi loại thú hai chân xấu xí như vậy.
Từng đứa tranh giành với nó.
Loài thú hai chân là đáng ghét nhất.
Trong lòng Tô Đài hơi phức tạp, một lát sau khàn khàn giọng nói: “Cám ơn.”
“Kỳ thực thứ này có tác dụng lớn hơn đối với các cậu.” Minh Thù đột nhiên lại thốt ra một câu, nụ cười có chút cổ quái: “Cho zombie ăn là rất lãng phí.”
Tô Đài gọi Lý Kiếm Nhân đến, trực tiếp đút cho hắn: “Cậu ấy là anh em của chúng tôi, có cơ hội cứu cậu ấy, chúng tôi không thể nào từ bỏ.”
Lý Kiếm Nhân chỉ là mông lung nhìn hắn.
Thậm chí là tỏ vẻ có chút thích máu, trong cổ họng phát sinh tiếng gầm nhẹ.
Minh Thù không nói tiếp.
Sắc trời còn sớm, bọn họ chuẩn bị tiếp tục đi một đoạn nữa, mấy người mới vừa lên xe, chưa nổ máy thì thấy những người vừa rời khỏi quân đội lúc nãy lại lái về phía bọn họ bên này.
Diệp Tương Tư mang theo mấy đứa trẻ quay lại.
Sắc mặt cô trắng bệch: “Căn cứ phía nam... bị zombie vây đánh rồi.”
Cô lái xe qua đó, thấy zombie đen kịt một mảng, sợ đến mức trực tiếp quay đầu lái về.
-
Zombie vây thành không biết bắt đầu bao lâu rồi, nhưng lúc này cửa thành căn cứ phía nam nhìn qua đã sắp thất thủ.
Zombie vây dưới tường thành, chồng lên nhau để đi lên, đã có zombie leo lên tường thành.
Người trên tường thành dùng kỹ năng có thể để ngăn cản zombie, nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm, zombie quá nhiều.
Chết một người, lập tức sẽ có zombie mới leo lên.
Bọn họ là người, dùng một lần kỹ năng thể lực sẽ giảm thiểu vài phần, mãi đến khi không còn khí lực để sử dụng kỹ năng nữa.
Nữ chính Diệp Tương Tư còn chưa nghĩ ra biện pháp, tường thành đã bị phá.
Vô số zombie tràn vào căn cứ.
Cờ căn cứ dần rơi xuống, bao phủ đám zombie.
Minh Thù dời ánh mắt khỏi tường thành, rơi ở bên ngoài căn cứ giữa bầy zombie, nơi đó có một chiếc xe.
Sau khi zombie phá thành, xe quay đầu, hướng một phía khác lái đi.
Zombie không vây công xe.
“Chiếc xe kia...” Tô Đài lên tiếng.
Zombie không tấn công, vậy ngồi bên trong chỉ có thể là zombie thủ lĩnh.
Chẳng lẽ có con vua zombie thứ hai.
Tô Đài nhìn về phía Minh Thù.
“Nhìn tôi làm gì?” Việc này cũng không liên quan đến trẫm.
“Vừa rồi trong chiếc xe kia, là vua zombie sao?” Tô Đài cau mày hỏi.
Minh Thù hừ một tiếng: “Cậu nghĩ vua zombie là hàng phát số lượng lớn à? Mỗi nơi một người sao?”
Lời này Tô Đài không sao vạch sâu tìm lá được.
Vua zombie quả thực không phải hàng số lượng lớn.
Một năm này, hắn cũng chỉ gặp qua một vua zombie như Minh Thù, trước đây chưa nghe qua.
Nhưng nghĩ thế nào cũng có điểm không bình thường.
Từ zombie tập kích đoàn xe lần trước rồi rút lui, đến bây giờ zombie tấn công thành, rồi người lái xe rời khỏi trong đám zombie.
Cứ cảm thấy đều đang có người chỉ huy.
“Cô đi đâu vậy?” Tô Đài lấy lại tinh thần, phát hiện Minh Thù đi xuống dưới, hắn nhanh chóng hỏi một tiếng.
Minh Thù cũng không quay đầu lại đáp: “Đi lộ mặt, mang ốc đổ vỏ.”