Căn phòng hỗn loạn, đồ đạc trong nhà bị đánh đến hư hỏng nghiêm trọng, đồ vật vỡ đầy đất.
Bọn người đàn ông vạm vỡ quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích một cái, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
Tiểu zombie và Lý Kiếm Nhân ngồi chồm hổm ở bên cạnh, không ngừng liếm khóe miệng.
"Grừ?" Khi nào ăn cơm đây?
Lý Kiếm Nhân lấy tay lay đầu của người đàn ông vạm vỡ.
"Grừ!" Tiểu zombie vỗ vào móng vuốt của Lý Kiếm Nhân, vua zombie cũng chưa nói ăn cơm, ngươi động móng vuốt gì chứ!
Minh Thù vẫn ngồi ở trên ghế sô pha như cũ, không hề nhúc nhích tư thế: "Các ngươi tới tìm ta để làm gì?"
Người đàn ông vạm vỡ nhìn zombie gần trong gang tấc, nuốt một ngụm nước bọt run cầm cập nói: "Hạ... Hạ tiểu thư, chúng tôi... chúng tôi cũng chỉ là nghe lệnh làm việc."
Sớm biết việc này khó như vậy, bọn họ nói cái gì cũng sẽ không đến.
Quá dọa người rồi!
Làm gì có người nuôi zombie!
Zombie còn nghe lời như thế nữa!
"Nghe lệnh của ai?"
Con kia không thể ăn côn trùng bò sát?
Côn trùng bò sát?
Không thể ăn?
Một lát nữa bọn người đàn ông vạm vỡ mới phản ứng được: "Là... Là lão đại."
"Mời người phải có lễ phép mời người." Minh Thù mỉm cười: "Đi ra ngoài gõ cửa, làm lại."
Người đàn ông vạm vỡ: "..."
Thông báo mà bọn họ lấy được cũng không phải là mời... là bắt mà!
Bắt người phải lễ phép gì đây?
"Grừ!" Tiểu zombie hung dữ gầm một tiếng với bọn chúng.
Bọn người đàn ông vạm vỡ lập tức nhịn đau, từ dưới đất bò dậy, run lẩy bẩy gõ cửa một lần nữa.
Hu hu... Bà nó, nơi này có bệnh thần kinh.
…
Nhện Độc đang chờ đợi tin tức tốt của thuộc hạ mình. Hắn cố ý đẩy Nguyên Dã ra, cũng dò la được rằng người Nguyên Dã mang về đều đã đi ra ngoài.
Bắt một Hạ Vị hẳn rất dễ dàng.
"Tiên sinh, anh xác định không thành vấn đề?"
Nhện Độc đối diện với một người đàn ông đeo kính mặt lộ vẻ lạ thường: "Cô ta có thể không phải người bình thường."
"Yên tâm, người tôi phái đi đều là thuộc hạ tốt nhất, coi như cô ta là vua zombie, cô ta cũng không gây ra nổi sóng gió gì tại địa bàn của tôi đâu." Nhện Độc rất tự tin.
Vua zombie à...
Nguyên Dã còn mang theo một món quà lớn như vậy cho hắn.
Hắn quyết định để cho hắn ta được chết thoải mái một chút.
"Cộc... Cộc."
Cửa phòng bị gõ vang.
Nhện Độc nheo mắt: "Tới rồi."
Cửa phòng bị đẩy ra chậm rãi, mấy tên đàn ông vạm vỡ tiến vào trước, có mấy người sắc mặt tái xanh, lộ ra vẻ sợ hãi trên nét mặt.
Nhện Độc nhíu mày: "Chuyện gì vậy, người đâu?"
Bọn người đàn ông vạm vỡ nhìn về phía ngoài cửa.
Một bóng người ngoài cửa chậm rãi đi tới, cô đi rất nhàn nhã, tùy ý quan sát bốn phía.
Tư thế đó giống như là cô được mời tới làm khách vậy.
Minh Thù đi vào phòng, khóe miệng chậm rãi cong lên, giọng nói trong trẻo linh động trôi chảy trong phòng: "Chính là ngươi mời ta?"
Đầu chân mày Nhện Độc nhíu lại, khí áp quanh thân kinh người: "Các người làm thế nào vậy?"
Hắn bảo bắt người, ai nói muốn mời cô đâu?
Một đám rác rưởi, làm chút chuyện như vậy cũng làm không xong.
Nhưng mà cũng chẳng sao cả. Cô đến cũng đến rồi, khắp nơi đều là người của hắn, cô còn có thể chạy hay sao?
"Hạ Vị? Thật giống loài người..." Nhện Độc quan sát Minh Thù, đó là một sự tham lam, kích động, ánh mắt hưng phấn.
"Ta còn tưởng rằng ngươi muốn mời ta ăn cơm nữa đó." Minh Thù nhìn cái bàn của trục bánh xe biến tốc hơi thất vọng: "Tốt xấu gì cũng là một tổ chức lớn như vậy, một chút đạo đãi khách cũng không hiểu, lần này các người không được rồi."
Nhện Độc: "..." Sao hắn cảm thấy bọn họ không phải ở cùng một tần số?
Người đàn ông vạm vỡ đứng bên cạnh đột nhiên run rẩy, thân thể cũng té xuống đất, không ngừng co giật.
"Chuyện gì vậy?" Nhện Độc nổi giận gầm lên một tiếng: "Một đám rác rưởi."
Lúc này người đàn ông vạm vỡ không bị cắn đã cách xa hai người ngã xuống kia một chút, vẻ mặt đưa đám nói: "Lão đại... Bọn họ... Bọn họ bị cắn rồi."
"Cái gì?"
Nhện Độc và gã đeo kính trên ghế sô pha đồng thời đứng lên, vẻ khiếp sợ phơi bày trên mặt.
Nhện Độc gầm lên giận dữ: "Bị cắn rồi thì các ngươi còn mang trở về để làm gì?"
"Lễ gặp mặt mà." Minh Thù mỉm cười, giọng nói êm dịu: "Tới cửa thăm viếng làm sao có thể không mang theo quà tặng, ta không giống các ngươi không có quy củ như vậy."
Zombie...
Nhện Độc hô hấp có chút không trôi chảy.
Đối diện với nụ cười nhợt nhạt của cô gái, ánh mắt trong suốt sáng sủa đều không phù hợp với bất kỳ tình cảnh nào hắn nghĩ.
Nhưng mỗi một người đàn ông vạm vỡ không bị cắn đều không dám làm gì.
Chuyện xảy ra trước đó khắc sâu ấn tượng, bọn họ không dám.
Nhện Độc thấy bọn người đàn ông vạm vỡ bất động, rút súng của mình ra, liên tục bắn mấy phát vào người trên mặt đất.
Máu tươi vẩy trên mặt đất, máu bắn tung toé tràn ra không ngừng.
Tay Nhện Độc có chút run, hắn thở gấp hai cái mới ổn định được nỗi sợ hãi mà vừa rồi không khống chế được.
Hắn lại sợ như vậy.
Hừ!
"Người đâu?" Nhện độc gào thét: "Người đâu?"
Bên ngoài liên tục có người tiến đến nhìn thấy tình hình trong phòng, đa số người có chút không rõ nguyên nhân.
Người của chính mình càng nhiều, sức lực của Nhện Độc hồi phục phần nào, chỉ vào Minh Thù hung tợn hạ mệnh lệnh: "Bắt cô gái này lại cho tôi."
Minh Thù nhéo cổ tay, quay đầu nhìn người đàn ông vạm vỡ còn đang run: "Chuẩn bị đồ ăn ngon cho ta, ta sẽ tha các ngươi một con đường."
"Được thôi." Bọn họ như trút được gánh nặng, trong một đám người đàn ông vạm vỡ không rõ mọi chuyện rời khỏi phòng như một làn khói.
Mọi người: "..." Bọn họ là bên nào vậy?
...
Người phía dưới lầu nghe thấy thanh âm trên lầu không ngừng truyền tới đều có chút thấp thỏm lo âu.
"Chuyện gì xảy ra trên lầu? Sao lại đánh nhau rồi?"
"Không biết nữa, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Vừa rồi tôi thấy nhiều người lên lầu, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi..."
"Đại Trụ Đại Trụ, ngươi đi làm cái gì?" Có người chứng kiến người đàn ông vạm vỡ từ trên lầu đi xuống lập tức gọi bọn họ lại: "Trên lầu xảy ra chuyện gì? "
Đại Trụ lau mồ hôi lạnh trên trán: "Sắp đổi đời rồi."
Nói xong cũng không để ý những người còn lại phản ứng gì, nhanh như chớp chạy về phía nhà ăn.
Đám người Đại Trụ cầm thức ăn trở về, trên lầu đúng lúc chuẩn bị kết thúc.
Nhện Độc bị Minh Thù giẫm ở dưới chân, cô ngồi trên ghế xoay trước kia của Nhện Độc. Trên gò má yêu kiều của cô vẫn là nụ cười khanh khách, dường như vẻ mặt đó dừng lại trên gương mặt cô vậy.
Những người còn lại nằm một chỗ, có máu nhưng tất cả mọi người vẫn còn nguyên vẹn.
Tiểu zombie kia và Lý Kiếm Nhân ngồi chồm hổm ở một bên, cùng nhau trừng mắt nhìn thức ăn trên mặt đất.
Đám người Đại Trụ nuốt một ngụm nước bọt, bưng thức ăn, run lẩy bẩy đặt bên cạnh Minh Thù: "Hạ... Hạ tiểu thư, mời người dùng."
"Kẻ phản bội!" Nhện Độc giận dữ mắng Đại Trụ.
Đại trụ: "..."
Làm kẻ phản bội vẫn tốt hơn mất mạng mà!
Bây giờ thói đời này là bảo vệ mạng quan trọng nhất.
Giọng điệu Minh Thù vui sướng: "Chờ ta ăn xong sẽ tiếp tục trò chuyện với các ngươi."
Nhện Độc: "..."
Ánh mắt Nhện Độc nham hiểm, hận không thể nhìn ra sơ hở trên người Minh Thù.
Hắn làm sao cũng không ngờ bản thân sẽ gặp khó khăn không sao nói rõ được như thế, mà đối phương còn không hề để hắn vào trong mắt.
Coi thường… bản thân… như vậy!
*
[Hài Hòa Hiệu.]
Minh Thù: Lần này các ngươi không được, cũng không bỏ phiếu, không có phiếu ta làm sao mua đồ ăn! (Lấy tiểu zombie ra.)