Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 819: Chuyến săn hừng đông (35)



Bên ngoài An Thành trước đây còn khá vắng vẻ, nhưng bây giờ nhanh chóng rậm rạp trải rộng zombie.

Mà dường như trong An Thành này, lúc này cũng lục đục có zombie đi ra.

Trung tâm quảng trường vẫn còn ở đó chiếu phim, âm thanh như được phát lớn hơn vô số lần. 

Nó và KFC của nó... Xùy, chiến sĩ của nó đều bị bao vây.

"Coi như ngươi có không quân, ngươi cũng đánh không thắng ta đâu, dù sao zombie của ta nhiều, đè cũng đè chết ngươi." Minh Thù không biết từ đâu móc ra hai túi đồ ăn vặt, nói tận đáy lòng: "Vừa rồi ta đã đáp ứng ngươi, ngươi cần gì phải đánh, ngươi nói ngươi có phải ngốc quá hay không?"

"Ngươi..." 

"Lúc tiến hóa có phải không phát dục tốt hay không? Không sao cả, thất bại một lần, về sau sẽ không ngu xuẩn như thế nữa."

"Ta..."

"Nói đi, ai kêu ngươi tìm đến ta." 

Zombie rõ ràng sửng sốt: "Làm sao ngươi biết!"

Sao cô ta biết có người kêu nó đến tìm cô?

"Đoán thôi, dù sao ngươi không có cái chỉ số IQ kia." Con zombie này có thể thực sự rất có năng lực trên phương diện nghiên cứu, thế nhưng chỉ số IQ ở phương diện khác... Tiến hóa rất kém. 

"..."

"Anh trai, có muốn thống thiên hạ không?"

Zombie thờ ơ: "Cô có bệnh sao?" 

Đột nhiên bị mắng, khóe miệng Minh Thù giật một cái: "Không phải ngươi nói muốn trở thành zombie vĩ đại nhất thiên hạ sao?"

Zombie kêu lên một tiếng: "Liên quan gì đến thống nhất thiên hạ? Ta cũng không có trung cấp như ngươi, ta phải nghiên cứu ra chiến sĩ lợi hại nhất, làm cho người của đời sau nhớ kỹ ta, thế giới vì ta mà thay đổi."

Minh Thù chớp mắt: "Nhưng thống nhất thiên hạ cũng giống vậy, hơn nữa ngươi không cảm thấy biện pháp này đơn giản hơn dễ dàng hơn sao? Sau khi thống nhất thiên hạ ngươi nói gì chính là cái đó, nghiên cứu cái gì chính là cái đó." 

Đầu óc zombie đột nhiên như bị chập mạch: "Dường như cũng có lý."

Đám người Tô Đài đang vây quanh xem, cũng không còn gì để nói, người ta tới bắt cô làm giải phẫu, cô xúi giục người ta tới giành chính quyền.

Đủ rồi! 

Zombie này... Giống như đầu óc không đủ dùng.

Nhìn thấy hai zombie nói chuyện với nhau rất vui, mấy người Hao Tử phất tay một cái, tan học thôi tan học thôi.

...

Zombie là do Lương Tuyền xúi tới, cũng không biết tư liệu từ đâu, nói vua zombie có giá trị nghiên cứu rất cao, có thể giúp hắn đột phá cửa ải khó khăn này.

Cho nên zombie lập tức hấp ta hấp tấp chạy tới.

Tất cả cũng là vì nghiên cứu! 

"Chính là chỗ này." Zombie chỉ vào một căn cứ nhỏ cách đó không xa: "Ta lén phái chiến sĩ theo dõi cô ta, phát hiện cô ta nghỉ chân ở chỗ này."

Lương Tuyền, cô cũng dám giựt dây zombie tới giải phẫu trẫm! Trẫm không cố gắng thương yêu ngươi, ngươi cũng không biết hận trẫm!

Minh Thù trực tiếp dẫn zombie xuống phía dưới. 

Người trong căn cứ nhỏ phát hiện ra cô, toàn bộ căn cứ đều kéo còi báo động.

Minh Thù cướp máy phóng thanh zombie để ở bên hông: "Người ở bên trong nghe rõ đây, kêu Lương Tuyền đi ra, nếu không... Ta sẽ dẫn zombie san bằng toàn bộ căn cứ của các ngươi."

Bên trong trụ sở chỉ có tiếng cảnh báo, một lúc lâu mới có người rống: "Lương Tuyền là ai?" 

Minh Thù mô tả đặc điểm kỹ năng của Lương Tuyền, người của căn cứ vừa nghe đã biết là người nào.

Lương Tuyền thay tên đổi họ, nghỉ chân ở căn cứ nhỏ này, bởi vì năng lực không tệ nên lăn lộn được một chức vị không cao không thấp ở đây.

Lúc này Minh Thù chỉ tên điểm họ tìm cô, ánh mắt của người trong căn cứ nhìn cô rất kỳ quái. 

Cô biết đó là nhãn thần gì đó.

Lúc tại An Thành, cô đã trải qua chuyện này một lần.

Mặc dù biết bây giờ thế đạo này chính là như vậy, nhưng cô cũng không nhịn được cảm thấy đau lòng. 

Minh Thù chỉ cần Lương Tuyền đi ra ngoài, sẽ không làm khó căn cứ.

Ngoài trụ sở chi chít zombie, người trong căn cứ lựa chọn giao Lương Tuyền ra.

"Tiểu bảo bối, đã lâu không gặp." 

Lương Tuyền bị người khác trói dẫn ra ngoài, đối phương sợ zombie không dám đứng quá gần.

"Cô có bản lĩnh giết tôi đi!" Lương Tuyền nghiến răng nghiến lợi rống.

"Tôi đâu nỡ giết cô." Minh Thù cười. 

Giết ngươi thì ai cho trẫm kéo giá trị thù hận, không được giết không được giết.

Lương Tuyền: “...” Thần kinh!

Nhìn khuôn mặt tươi cười đó, cô chỉ hận không thể xông lên xé nát. 

Người trong căn cứ nhìn Minh Thù ở phía sau một chút: "Kêu zombie của cô rời khỏi nơi này, chúng tôi sẽ giao người cho cô."

"Không cần, tôi không dẫn cô ta đi, tôi đánh cô ta một trận là được rồi." Minh Thù xăn tay áo: "Lập tức trả lại cho mọi người, yên tâm, tôi nói lời giữ lời, sẽ không tấn công mọi người."

Sắc mặt Lương Tuyền tái xanh: "Cô trừ cái cái trò gian trá này thì không còn cái gì khác sao?" 

Tại An Thành dùng thủ đoạn như vậy, tại nơi này cũng dùng thủ đoạn như vậy.

Minh Thù không hề quan tâm: "Dùng được là được, nghĩ biện pháp khác tôi sẽ phải lãng phí bao nhiêu thể lực."

Đồ ăn của mạt thế vốn đã ít, không thể lãng phí. 

Minh Thù muốn Lương Tuyền, căn cứ người nào dám không nghe theo, dù sao phía sau cô còn có một đám đông zombie đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Đánh xong người, Minh Thù phủi bụi trên quần áo, mỉm cười nhìn người trên mặt đất thở dốc: "Tiểu bảo bối, hẹn lần sau nha, đến lúc cô không thể hận tôi hơn nữa thì thôi."

Lục phủ ngũ tạng của Lương Tuyền đều đau như thiêu như đốt. 

Ngón tay cô ấn xuống mặt đất đầy bùn, ánh mắt như độc xà nhìn chằm chằm Minh Thù: "Hạ Vị... Cô không giết tôi, cô sẽ hối hận."

“Ừ.”

Minh Thù phất tay, cùng với đám zombie trong căn cứ rời khỏi. 

"Hạ Vị... Hạ Vị... Tôi sẽ giết cô!"

Giọng nói thê lương của Lương Tuyền từ phía sau vang lên.

“Chờ cô.” 

-

Lương Tuyền đổi chỗ khác, Minh Thù chỉ mang zombie đi chặn một lần, dần dần, người trong căn cứ gần đó đều biết không nên thu nhận Lương Tuyền.

Hình của Lương Tuyền bị truyền vào các căn cứ, ngay cả tổ chức Nhện Độc cũng không dám thu nhận cô. 

Lương Tuyền bị bức đến không chỗ có đi, chỉ cần zombie nhìn thấy cô, sẽ liều mạng đuổi theo cô.

“Phù phù phù...”

Lương Tuyền vất vả lắm mới bỏ rơi zombie ở phía sau, cô chống tường từng cơn từng cơn thở dốc, có lẽ hơi mất sức nên muốn tìm một chỗ hồi phục. 

Thế nhưng chưa đi hai bước, trước mắt cô đột nhiên quay mồng mồng như trời long đất lỡ.

Không biết qua bao nhiêu lâu, cô nghe thấy tiếng nói.

"Cô đã tỉnh." 

Lương Tuyền mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt cô là những tấm gỗ sáng, bốn phía là bùn đất, nơi đây rất nóng, cô nằm trên một chiếc giường sặc mùi hôi thối.

Trước mắt cô là khuôn mặt khiến người ta chán ghét.

Không phải zombie, thế nhưng người này rất xấu. 

Xấu đến nỗi buồn nôn.

Tay chân cô đều bị trói thành hình chữ đại, hình người nằm dang tay chân.

"Dẫn cô về tốn không ít công sức của tôi." Người đàn ông nói: "Đừng phí sức nữa, năng lực của tôi là mỗi ngày có thể làm cho một người mất kỹ năng hai mươi bốn tiếng đồng hồ." 

Lương Tuyền đang giãy dụa chợt ớn lạnh.

Cô thử sử dụng năng lực, nơi này có không ít vật kim loại nhưng lại không điều động được vật nào.

“Anh muốn làm gì?” 

Người đàn ông cười quái dị sờ mặt cô: "Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không bạc đãi cô."

"Buông tôi ra."

Người đàn ông mặc kệ cô, cho cô thỏa sức hét. 

Người đàn ông trói cô vài ngày, mỗi ngày đều sử dụng năng lực một lần, làm cho cô không cách nào vận dụng kỹ năng.

Lương Tuyền thử chạy qua, nhưng cô ở dưới đất, không biết tại sao ánh sáng phía trên xuyên thấu xuống, đường ở phía dưới đều thông với nhau nhưng cô chưa chạy ra đã bị bắt lại.

Cô chạy mấy lần đều không thành công, người đàn ông kiên trì dùng sức, trực tiếp phế tay chân của cô, không cho cô ăn cơm. 

Cô không còn sức lực, căn bản không thể sử dụng năng lực, dù sử dụng được cũng không có lực sát thương gì.

Từ đầu đến cuối người này chưa làm cái gì cô, nhưng mỗi tối đều giày vò cô.

Người đàn ông rong ruổi trên người cô, Lương Tuyền kêu khóc cũng vô dụng, ngược lại càng làm cho người đàn ông này hưng phấn hơn. 

Tại sao cô lại gặp người như vậy

Không...

Kết cục của cô không thể như vậy. 

Hạ Vị...

Rất đáng hận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.