Đối phương là một sinh vật nhìn rất xấu xí, có những xúc tu như bạch tuộc chống đỡ cơ thể, đầu lại rất nhỏ.
Minh Thù nhìn chằm chằm xúc tu của hắn.
Đồ chơi này có thể ăn được không?
Đối phương tự xưng từ tinh vực Hải Thụy tới, người ở Hải Thụy đều như vậy, thân thể đặc thù ít nhiều đều có quan hệ với sinh vật biển.
Tinh vực Hải Thụy là một tinh vực tương đối khép kín, lão vực chủ mấy lần muốn bàn chuyện làm ăn với tinh vực Hải Thụy đều không thành công.
Không nghĩ tới có một ngày tinh vực Hải Thụy lại tự tìm tới cửa.
"Tây Dạng vực chủ, giá tiền cứ thương lượng là được, chỉ cần cô tìm được đồ vật chúng tôi mong muốn."
Ánh mắt Minh Thù rời khỏi những xúc tu trên người người của tinh vực Hải Thụy: "Ngươi muốn cái gì?"
Người của tinh vực Hải Thụy lấy ra một tập văn kiện, bên trong văn kiện là một vật phẩm bằng giấy đã ố vàng.
Nói thật từ lúc đến tinh hệ tới bây giờ, Minh Thù chưa từng thấy văn kiện bằng giấy, thậm chí đồ đạc bằng giấy cũng chưa từng thấy.
Xúc tu của người tinh vực Hải Thụy bưng tờ giấy kia, như đang cầm thánh vật đưa tới trước mặt Minh Thù, nhưng cũng không dự định để cho Minh Thù đụng vào.
Minh Thù chỉ có thể nhìn theo xúc tu của hắn, nhưng chú ý của Minh Thù lại bị xúc tu hấp dẫn.
Mực viên ăn ngon...
Người tinh vực Hải Thụy không biết Minh Thù nhìn chằm chằm chân hắn làm cái gì, hắn ngày hôm nay trước lúc tới đã tắm rửa sạch sẽ, chẳng lẽ vẫn còn dính bẩn sao?
"Tây Dạng vực chủ?"
Đáng tiếc lại biết nói chuyện.
Minh Thù chăm chú nhìn tờ giấy kia.
Chữ viết trên giấy rất kỳ lạ, dù sao Minh Thù cũng không biết, xiêu xiêu vẹo vẹo giống như gà bới.
Nhưng vật được vẽ ở trên thì Minh Thù biết.
Thần thạch.
Vật này cùng với khối thần thạch bị Ngải Nặc đánh cắp kia giống nhau như đúc.
Minh Thù nheo mắt, nguyên chủ trước có một khối, tinh vực Hải Thụy tìm tới cửa, đây là trùng hợp?
"Chỉ cần Tây Dạng vực chủ có thể tìm được vật này, tất cả các giao dịch của tinh vực Hải Thụy về sau đều giao cho tinh vực Sao Chổi."
Tinh vực Hải Thụy rất lớn, nếu như có thể mở ra con đường giao dịch ở tinh vực Hải Thụy, tiền kiếm được tự nhiên không cần phải nói.
Thế nhưng...
"Không làm, không làm, vừa nhìn đã thấy không có lời." Cái thần thạch này không biết là thứ quái gì, trẫm cũng không muốn mở phó bản.
Người của tinh vực Hải Thụy nói: "Tây Dạng vực chủ chỉ cần tìm được tung tích của nó, còn lại để cho chúng ta tới giải quyết, cuộc mua bán này coi như thành công rồi."
Minh Thù cuối cùng đồng ý tìm giúp bọn họ, nhưng có thể tìm được hay không cũng còn chưa biết.
Minh Thù phân phát nhiệm vụ xuống phía dưới sau đó coi như không liên quan nữa.
Bên kia Ngải Đại Đầu đã mang theo Ngải Nặc rời đi, chỉ còn lại Tuyết Lê vẫn còn chưa biết đã xả ra chuyện gì.
Sau khi Minh Thù biết Tuyết Lê không biết nấu ăn, liền ném cô ta đi.
Nữ chính không biết nấu ăn không phải là nữ chính tốt.
Tuyết Lê cố gắng liên hệ với Ngải Nặc, nhưng vẫn không có tin tức gì lại nghe nói Ngải Nặc được Ngải Đại Đầu mang đi, cô mới yên lòng.
Thế nhưng Tiểu Trục đối với nữ chính rất ân cần, ngầm mang trở về.
Đối với hành vi dồn nam chính vào góc tường để tự tìm đường chết này, Minh Thù chỉ có thể uống chất dinh dưỡng xem cuộc vui.
Tuyết Lê không hiểu sao ngồi ôm đùi, Tiểu Trục nghề chính cũng không phải là hệ cơ giáp, đó là nghề tay trái.
Đừng xem Tiểu Trục nhìn qua không lớn, trên thực tế tại thành phố Khoa Học Kỹ Thuật rất nổi danh.
Thành phố Khoa Học Kỹ Thuật có một bảng xếp hạng.
Phía chính phủ gọi là "Bảng xếp hạng của Khoa Kỹ tinh", người của thành phố Khoa Học Kỹ Thuật gọi là "Bảng xếp hạng hung tàn khoa học kỹ thuật" Tiểu Trục đứng hàng thứ năm.
Quyển Mao xếp thứ hai.
Xếp đầu bảng là Lạp Tháp Nam.
Tuy là Minh Thù không thể nhìn ra Lạp Tháp Nam có chỗ nào hung tàn…
Thế nhưng bảng danh sách của người ta không phải ai muốn vào thì vào, Lạp Tháp Nam chắc chắn có hung tàn chỗ nào đó.
Có điều Minh Thù còn chưa có thời gian nhìn xem Lạp Tháp Nam hung tàn thế nào, cô đã bị Sơn Âm mang về Hồng Hải Tinh.
Làm vực chủ, cô bận rất nhiều việc!
Tại thành phố Khoa Học Kỹ Thuật vài ngày như vậy, một đống công việc ứ đọng đợi cô xử lý.
Đây là Sơn Âm đã xử lý những việc không quan trọng rồi.
Hồng Hải Tinh là vì nước biển từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy màu đỏ, cho nên được gọi là Hồng Hải Tinh.
Minh Thù ở ngay cạnh biển, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy nước biển màu đỏ rực.
Mệt mỏi quá!
"Vực chủ, ngày hôm nay cô phải đi qua bên xưởng công binh, buổi chiều có một phần hợp tác cần cô tự mình bàn luận, sau đó buổi tối có một hội nghị..."
Minh Thù ghé vào trên bàn, hút một ngụm chất dinh dưỡng: "Tôi muốn nghỉ."
"Vực chủ, cô không có ngày nghỉ." Sơn Âm nghiêm túc nói.
"Dựa vào cái gì." Minh Thù bất mãn: "Về sau cuối tuần tôi không làm việc cứ quyết định như vậy đi, cậu đừng nói nữa."
"..." Vực chủ làm sao càng ngày càng tùy hứng? Sơn Âm ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: "Nhưng hôm nay là thứ năm."
Minh Thù: "..."
Minh Thù ôm một đống chất dinh dưỡng bắt đầu làm việc ngày thứ năm, bên phía xưởng công binh vì chuyện vũ khí mới cần cô qua xem thử.
Đàm phán cũng không phải rất thuận lợi, cho nên Minh Thù dưới cơn nóng giận không làm, còn thuận tiện kéo người đàm phán thành một đối tượng giá trị thù hận.
Nghe hội nghị vào buổi tối khiến cô thấy buồn ngủ.
Vì giá trị thù hận cùng với buổi họp buồn chán, trong đang lúc mọi người thảo luận, cô đưa ra một loạt quy định cực kỳ tàn ác. Về sau cả tinh hệ hận không thể đánh chết được cô.
Cao quá tăng giá.
Xấu quá tăng giá.
Đẹp quá? Thật ngại quá, gấp đôi.
Chết tiệt! Xấu quá tăng giá, đẹp thì còn tăng gấp đôi! Ghê tởm hơn chính là, đẹp hay xấu, hoàn toàn là do tiêu chuẩn của cô, còn có có để cho người khác làm ăn hay không?
Chê đắt?
Trẫm không bán nữa, ngươi có thích mua hay không.
Lúc Sơn Âm nhận được những quy định mới này, hắn cũng cảm thấy đau đầu.
Thật vất vả hội nghị mới kết thúc, Minh Thù vội vàng ôm chất dinh dưỡng trở về phòng, chuẩn bị bồi dưỡng tình cảm thật tốt, ai biết Sơn Âm còn chưa chịu buông tha cho cô.
Sơn Âm thu quy định mới lại: "Vực chủ, tôi còn có một việc muốn bẩm báo."
Minh Thù ngáp: "Đại chiến vũ trụ lần thứ mười bùng nổ?"
"Không phải." Sơn Âm dừng một chút. "Là chuyện tinh vực Arlos và tinh vực Hoa Hạ, lần trước hai bên đồng quy vu tận nghe nói là bên phía tinh vực Hoa Hạ đã tìm ra kẻ phản bội, bây giờ tinh vực Hoa Hạ đang chia ra xung quanh phát lệnh truy nã kẻ phản bội."
"Thích Triêu Dương." Minh Thù âm trầm nói một tiếng.
"Vực chủ cũng nghe nói rồi?"
Hắn dường như còn chưa kịp nói với vực chủ.
Ai nói cho vực chủ biết?
Thích Triêu Dương là nam chính, cô đương nhiên đã biết.
"Chúng ta mới phát hiện tung tích của Thích Triêu Dương, có cần thông báo cho bên tinh vực Hoa Hạ không?"
Nếu như Thích Triêu Dương bị bắt về, đó không phải là giúp cho nữ chính giả dễ dàng giết chết hắn sao?
Nam chính không chết, nữ chính còn có thể bị nữ chính giả lừa chạy sao?
Nữ chính không chạy, sẽ chọc tức chết cô ta.
"Hắn ở đâu?"
"Thành phố Khoa Học Kỹ Thuật."
Nữ chính đang ở thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, nam chính xuất hiện ở thành phố Khoa Học Kỹ Thuật là rất bình thường.
"Đừng để ý tới hắn."
Sơn Âm khẽ nhíu mày: "Vực chủ, chuyện này nếu bị bên Hoa Hạ biết, chúng ta đứng không vững."
"Vậy thì đừng cho bọn họ biết." Minh Thù nói: "Việc này còn cần tôi dạy sao?"
Sơn Âm: "..."
Nhưng chuyện này không liên quan gì với bọn họ, giao ra tất cả đều vui vẻ, coi như là không giao ra cũng phải đuổi ra ngoài chứ?
Làm sao lại mặc kệ?
Không đúng, ý của vực chủ, hắn còn phải hỗ trợ che chở tung tích...
Sơn Âm càng ngày càng không hiểu vực chủ nhà hắn.
Lúc Sơn Âm rời đi, nghe vực chủ nhà hắn nhỏ giọng thầm thì: "Còn phải tìm cơ hội đi tìm Ngải Nặc hẹn hò..."