Nữ quỷ đã gặp qua Lữ Giai Kỳ... vì Lữ Giai Kỳ và một người đàn ông ở trong nhà vệ sinh làm chuyện không thể miêu tả.
Nữ quỷ nói Lữ Giai Kỳ thật biết chơi đùa, các tư thế độ khó cao nhìn đến cô cũng cảm thấy ngại...
Minh Thù cắt đứt hình ảnh đó của cô: “Người đàn ông đó tên gì?”
Nữ quỷ bay lúc cao lúc thấp, một lúc lâu mới nhớ: “Tề Thành.”
“Đang làm gì? Ở đâu?”
Nữ quỷ cười khanh khách: “Người này tôi đâu biết, tôi lại không thể rời đi nơi này. Nhưng nếu như cô giúp tôi một chuyện, tôi có thể giúp cô hỏi thăm một chút.”
Quỷ ở Hoan Lạc Thành, cũng không chỉ có mình cô ta.
Minh Thù nheo mắt: “Giúp cái gì?”
“Cũng không phải là chuyện gì to tát, cô đi theo tôi.” Nữ quỷ mang theo Minh Thù ra khỏi nhà vệ sinh, một đường bay tới một phòng VIP, cô chỉ vào cửa: “Ở đây có tên mập, cô giúp tôi đánh hắn một trận, tốt nhất là cho hắn nếm mùi đau khổ tôi sẽ giúp cô tìm hiểu.”
“Đánh người à, nghề của tôi.” Minh Thù vén tay áo, nóng lòng muốn thử: “Muốn chín mấy phần?”
Nữ quỷ: “?”
Nghe qua bít tết chín mấy phần, đánh người thì chưa từng nghe?
Minh Thù chân thành nhìn nữ quỷ.
Nữ quỷ duy trì nụ cười trên mặt không được, rặn ra vài chữ: “Bảy phần đi!”
“Chờ một lát.”
Minh Thù xoay cổ tay, lại hoạt động chân tay một chút.
Sau đó...
Lễ phép gõ cửa.
"Phụt..."
Cô gõ cửa còn làm lớn chuyện như vậy sao? Còn tưởng rằng cô muốn ngang ngược đạp cửa đấy.
Cái này cô nghĩ có chút không giống.
Nhưng sau đó, cô biết rằng cô gái trước mặt cô không lịch sự và rất bất hợp lý, mặc dù cô nói cô ta phải nói lý.
Một căn phòng VIP, mọi người cứ thế để cho cô đánh ngã.
Đợi cô đánh xong, nữ quỷ cuối cùng cũng biết mấy phần chín là có ý gì.
May mà cô nói là bảy phần, nếu không... hiện tại tên mập sợ là đã mất mạng.
Thật đáng sợ...
Nữ quỷ không dám lỡ hẹn, nhanh đi nghe ngóng một phen.
Sau khi trở về nhanh chóng đem tin tức nói cho Minh Thù.
Tề Thành, người nhà giàu điển hình, Lữ Giai Kỳ chỉ là một trong số những người bạn gái của hắn, nhưng so với những người khác Lữ Giai Kỳ theo hắn thời gian dài hơn.
“Còn có một con quỷ gặp qua Lữ Giai Kỳ ở Hoan Lạc Thành cãi nhau với người khác.”
“Ừm?” Minh Thù nhấn mạnh câu cuối: “Người nào?”
“Điều này chúng tôi thực sự không biết được.” Người Hoan Lạc Thành bọn họ còn có thể quen biết nhưng người qua đường phía ngoài Hoan Lạc Thành, bọn họ đâu quen biết.
“Thời gian?”
“... Dường như... ừm, hình như là nửa đầu tháng năm, cụ thể ngày nào không nhớ rõ.”
Lữ Giai Kỳ là ngày 16 tháng 5 xảy ra chuyện.
Nửa đầu tháng năm...
“Nam hay nữ vậy?”
“Không biết được, ngoài Hoan Lạc thành tối như vậy không thấy rõ...”
-
Cố Tri bên này cũng nhận được tin tức.
Hà Nhân Niệm đang nhìn điện thoại di động: “Lữ Giai Kỳ, sinh viên trường đại học Y, Tề Thành dẫn tới cùng, không phải trong vòng quan hệ đại khái chỉ là vui đùa một chút.”
Câu sau là Hà Nhân Niệm tự mình bổ sung thêm.
Người dẫn tới có bộ dạng ra sao.
Bọn họ chỉ nghe qua là có thể đoán được.
Cố Tri hỏi: “Tề Thành là ai?”
Hà Nhân Niệm cười tận mang tai: “Cố tổng đội trưởng thật là người nhiều chuyện hay quên, lần trước anh cùng người ta làm gì đó làm sao đã quên nhanh như vậy, cái này khiến tôi thất vọng quá.”
Cố Tri liếc hắn một cái.
Cũng không hung dữ là bao, nhưng Hà Nhân Niệm chùng xuống cười hì hì: “Không có. Tôi sẽ gọi người tìm hắn qua đây.”
Cố Tri gọi bọn hắn tìm người, vậy khẳng định là có chuyện thật, hắn không tìm người chơi đùa nhàm chán như vậy.
Cho nên Hà Nhân Niệm rất nhanh đã gọi người đi làm.
Nhưng kết quả có chút khiến người ta bất ngờ.
Tề Thành bị người trong nhà cấm túc.
Mấy ngày hôm trước Tề Thành phạm vào chút chuyện suýt chút nữa không cứu ra được, Tề gia nóng giận đem Tề Thành nhốt ở trong nhà.
“Tiểu Thiên sao vẫn còn chưa quay về? Không lẽ gặp chuyện phiền toái gì?” Hà Nhân Niệm đột nhiên nói thầm một tiếng, trong Hoan Lạc Thành này có không ít chuyện có thể xảy ra.
Cố Tri vừa nghe liền nhíu mày giây kế tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn đi tới cửa chỉ thấy cảnh sát từ thang máy đi ra, bên cạnh còn có nhân viên phục vụ Hoan Lạc Thành vừa đi vừa nói chuyện.
Hình như là có người đánh người, khách hàng báo cảnh sát.
Cố Tri không để ý, hắn hiện tại vội vã đi tìm người.
Nhưng hướng phòng vệ sinh, vừa lúc đi ngang phải đi qua phòng VIP đang xảy ra chuyện kia, hắn tùy ý liếc mắt nhìn vào bên trong căn phòng VIP một cái sau đó mặt tối sầm lại.
Đi rửa tay, cô gái này cũng có thể rây ra chuyện sao?
Trong căn phòng VIP, Minh Thù ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha cười tươi dịu dàng, ánh mắt ôn hòa thái độ vô cùng thiện chí.
Tên mập ôm mặt chỉ về phía cô cáo trạng với cảnh sát.
“Tôi là tự vệ, hắn muốn quấy rối tôi.” Minh Thù bình tĩnh như thường nói bừa.
“Nói bậy!” Tên mập tức đến mức thân hình mập mạp rung lên, cô gái này đi vào liền đánh người, đánh xong người còn hướng về phía khoảng không nói chuyện giống như người bị bệnh thần kinh.
“Cảnh sát, cô gái này có bệnh, cô ta có bệnh.”
Minh Thù nhẹ nhàng cười: “Tôi nếu là có bệnh thì đánh người càng không cần chịu trách nhiệm.”
Tên mập: “...”
Cảnh sát: “...”
Cảnh sát đi xem camera giám sát, nhưng quản lý đã vui vẻ chạy tới nói camera vừa lúc bị hư.
Nhưng quản lý đột nhiên đưa ra lịch sử đen tối của tên mập.
Ép buộc người phục vụ chỗ của bọn họ uống say, rồi còn động tay chân đối với khách hàng...
Tên mập cả người đều sắp tức giận đến phát cuồng, quản lý này đã có chuyện gì xảy ra!
Nhưng quản lý nói là sự thật, tên mập phản bác cũng không tác dụng nên có chút uất ức.
Ngày hôm nay đám người kia là kết bè phái tới hại hắn sao?
“Chính là hắn quấy rối tôi, tôi không tìm hắn đòi bồi thường tiền tổn thất tinh thần đã là không tệ rồi.”
Minh Thù đột nhiên ngừng lại như là nghe ai nói, sau đó kiên định nói: “Đúng, phải bồi thường tiền tổn thất tinh thần! Nếu không... tôi kiện anh!”
Tiền tổn thất tinh thần có thể mua thật nhiều đồ ăn vặt.
“Chuyện gì xảy ra?”
Bên ngoài căn phòng VIP chẳng biết lúc nào có một người đàn ông đứng đó, phía sau hắn có nhiều vệ sĩ áo đen đi theo khí thế hùng hồn.
“Mạnh tổng.” Quản lý ngoan ngoãn chạy tới, đem chuyện nói qua lại một lần.
Người đàn ông này vừa xuất hiện, tên mập mặt mũi trắng bệch.
Mạnh Hàn cau mày, gương mặt đều sắp đóng băng, hắn lạnh nhạt nói: “Hoan Lạc Thành không chào đón người như vậy.”
“Mạnh tổng... Mạnh tổng, thật không phải là tôi, là cô ta... là cô ta nói xấu tôi, cô ta còn đánh người.” Tên mập vọt tới, vô cùng lo lắng.
Hoan Lạc Thành là sản nghiệp của Mạnh Hàn, ngày hôm nay làm sao hắn lại xui xẻo như vậy, vừa lúc gặp phải Mạnh Hàn cũng ở nơi này.
“Ném ra ngoài.”
Mạnh Hàn cũng không lưu lại chút tình cảm nào.
Có Mạnh Hàn đứng ra, cảnh sát không còn đất dụng võ nữa.
Đợi tên mập và người của hắn bị vệ sĩ đưa ra ngoài, phía sau Mạnh Hàn thò ra một cái đầu nhỏ, hướng về phía Minh Thù vẫy tay: “Chị.”
Đứa trẻ chạy bước nhỏ vào phòng VIP: “Chị, chúng ta lại gặp mặt, chị đẹp hơn nữa rồi.”
Đứa trẻ con giành đồ ăn vặt với trẫm!
Khen trẫm cũng không ích gì!
Trẫm sẽ không mắc lừa!
Minh Thù cảnh giác nhìn đứa trẻ.
Đứa trẻ cười vui vẻ.
“Mạnh tổng... chuyện này...”
Mạnh Hàn mặt không thay đổi nói: “Về sau miễn toàn bộ hóa đơn cho cô ấy.”
“Hả?”
Quản lý nhìn cô gái bên trong ôm đồ ăn vặt, đây không phải là người tới cùng Cố tiên sinh sao?
Cố tiên sinh mới vừa rồi còn tìm hắn bảo hắn nói dối rằng camera giám sát bị hư, sao bây giờ Mạnh tổng cũng...
“Mạnh Tử Thần, đi thôi.”
“Con là Hàng Tử Thần!” Đứa trẻ quay đầu sửa lại: “Con muốn chơi với chị ấy.”
“Không được.” Mạnh Hàn giọng nói lạnh lùng: “Lần sau mời chị ấy cùng ăn, chúng ta phải đi đón mẹ con.”
Đứa trẻ cắn môi, hiển nhiên mẹ quan trọng hơn.
Hắn vô cùng tiếc nuối: “Vậy chị... chúng ta gặp lại sau.”