“Thanh La muội muội, hắn đáng thương như thế, muội giữ hắn lại đi!”
Khương Linh bước đến, chầm chậm tiến tới, khuôn mặt tỏ vẻ đồng tình.
“Ngươi nuôi sao?” Minh Thù nheo mắt: “Phủ minh chủ của ta cũng không phải nơi nhặt rác, người nào cũng đều thu nhận.”
Thiếu niên thân thể run lên.
Khương Linh tựa như nghe ra Minh Thù có ý khác.
Nàng biểu cảm cứng đờ.
Thiếu niên khẽ cắn môi, tiếp tục khó khăn cố gắng cầu xin: “Ta, ta ăn rất ít, ta có thể làm việc, việc gì cũng có thể làm...”
Khương Linh đã khôi phục lại, như là nghe không hiểu lời nói vừa rồi của Minh Thù: “Thanh La muội muội, như vậy đi, ta giữ hắn lại sau đó cho bạc trong phủ về sau hắn theo ta.”
Minh Thù nheo mắt.
“Lời ta vừa nói, ngươi không có nghe rõ?” Minh Thù nghiêng đầu hỏi: “Ai là muội muội của ngươi?”
Nhận thân thích trên đầu trẫm sao.
Hỏi qua đồ ăn vặt của trẫm chưa?
Khương Linh biểu cảm lại là cứng đờ.
“Thanh... Minh chủ.” Nàng sửa lại, lời nói nhỏ nhẹ giải thích: “Ta chỉ là nhìn hắn đáng thương có thể giúp đỡ, đi ra khỏi nhà không dễ dàng...”
Minh Thù nghiêng đầu phân phó người phía sau: “Đi thu dọn đồ của Khương cô nương.”
Khương Linh hoảng sợ: “Thanh La... Minh chủ, thu dọn đồ đạc của ta làm cái gì?”
Minh Thù nhếch miệng cười: “Phủ minh chủ chiêu đãi không nổi người lương thiện như cô nương.”
Khương Linh khuôn mặt tươi cười trắng bệch, yếu ớt nói: “Minh chủ, người đây là ý gì?”
Minh Thù nhún vai: “Nói trắng ra là ta muốn đuổi ngươi đi.”
Khương Linh đột nhiên tiến lên, cầm lấy cánh tay Minh Thù: “Ta biết ta gần gũi với Trác đại ca, nhưng là ta và Trác đại ca quen biết trước, chúng ta chỉ là bạn bè, Thanh La muội muội không nên hiểu lầm, ta về sau không lui tới chỗ Trác đại ca nữa, muội đường giận ta.”
Chỉ dựa vào lời nói này.
Nàng ta và Trác công tử quen biết từ trước.
Người không biết, còn tưởng rằng là nàng đoạt nam nhân thì sao.
Minh Thù rút tay của mình trở về, thế nhưng Khương Linh nắm rất chặt, lại nước mắt rưng rưng bắt đầu khóc: “Thanh La muội muội, muội không nên hiểu lầm, ta và Trác đại ca thực sự không có gì.”
Minh Thù dùng sức kéo một cái.
Khương Linh ngửa người về phía sau, ngồi sụp xuống đất cứ như là Minh Thù đẩy nàng ta vậy.
Đôi mắt bén nhọn nhìn về phía Minh Thù, trong đôi mắt căm phẫn chợt lóe lên: “Thanh La muội làm cái gì vậy!”
Minh Thù vỗ vỗ tay: “Các ngươi diễn kịch nhiều quá vậy? Không gọi Khương cô nương nữa rồi? Gọi thân thiết như thế, nếu không ta ban hôn cho các ngươi? Cho vào động phòng luôn thể?”
Trác công tử nhớ tới chính mình vừa rồi sốt ruột, bật thốt lên xưng hô.
Khương Linh đẩy Trác công tử ra, vội vàng giải thích: “Thanh La muội muội, muội đừng hiểu lầm...”
Minh Thù cười nói: “Ta không có hiểu lầm, ta là thật tâm muốn đuổi các ngươi đi.”
“...”
Khương Linh lắc đầu: “Thanh La muội muội, ta và Trác công tử thực sự không có gì cả. Trác công tử, mới vừa rồi là ta không đứng vững, không liên quan gì đến Thanh La muội muội, huynh đừng trách Thanh La muội muội.”
“Thanh La, muội có chuyện gì cứ nhắm vào ta, khi dễ một cô nương là sao, trước kia muội không phải như thế.” Trác công tử cũng tỉnh táo lại.
“Ta cứ thích khi dễ nàng ta, ngươi muốn làm gì ta?” Phiếu đổi đồ ăn vặt trẫm không thích, lẽ nào thích người ngay cả giá trị thù hận đều đổi không được sao? Nằm mơ đi!
Khương Linh khóc thút thít: “Thanh La muội muội, ta có chỗ nào làm chưa tốt sao?”
Minh Thù nụ cười xán lạn, so sánh rõ ràng: “Vì ngươi quá đáng yêu, ta không nhịn được muốn bắt nạt ngươi.”
Khương Linh: “?”
Khương Linh biểu cảm trên mặt đều có chút không nhịn được, đây là sự so sánh gì chứ.
Làm sao đi ra ngoài một chuyến... Nha đầu kia như uống nhầm thuốc vậy?
Thấy nữ nhân mà hắn yêu chịu uất ức, Trác công tử lửa giận ngùn ngụt: “Thanh La muội không nên quá đáng!”
“Cái này là quá đáng sao? Ta còn muốn quá đáng hơn thì sao.” Minh Thù nhếch miệng cười: “Đi lấy giấy bút tới.”
“Vâng, minh chủ.”
Người hầu rất nhanh mang tới giấy bút, Minh Thù chấm mực đặt bút, đường hoàng lại khí phách, chữ trên giấy bay lượn.
Khương Linh nhìn về phía Trác công tử, đáy lòng có chút bất an.
Trác công tử thì nhăn mày, không biết Minh Thù đang viết gì.
Minh Thù đặt bút xuống, nàng cố ý bảo người hầu đem giấy đã viết xong cho Trác công tử xem.
Thư từ hôn.
Ba chữ to đùng nhảy vào trong mắt Trác công tử, hắn giật mình: “Thanh La, hôn sự này là người lớn quyết định...”
Minh Thù cười khẽ: “Cha ta thương ta như vậy, dù ông ấy còn sống, ta muốn từ hôn, ông ấy cũng sẽ không nói gì, huống chi... cha ta nếu thực sự còn sống, sợ là đến cửa phủ minh chủ ngươi đều vào không được.”
Hai người này không phải là ỷ vào cha nguyên chủ mất, nguyên chủ cũng không rõ cái gì, mới dám đàng hoàng tới cửa như thế.
Trác công tử và Khương Linh theo bản năng liếc nhau.
Nàng có phải biết cái gì rồi hay không?
Minh Thù đưa ngón tay ra, chỉ hai cái: “Đuổi hai người này ra ngoài cho ta!”
Bọn người hầu có chút do dự.
Đây là làm thật sao?
Trác công tử cầm lấy thư từ hôn xiết chặt, nổi cả gân xanh, trang giấy thay đổi theo hình: “Thanh La, ngươi...”
Minh Thù liếc nhìn về phía người hầu: “Thế nào, mọi người cũng muốn tạo phản sao?”
Người hầu đứng phía sau lần lượt rùng mình, nhanh chóng tiến lên mời Khương Linh và Trác công tử ra khỏi cửa phủ minh chủ.
Minh chủ là thật muốn đuổi hai người này...
“Thanh La muội muội, chuyện này không liên quan đến Trác công tử, muội không nên giận chó đánh mèo, ta đi là được...” Khương Linh nước mắt đầy mặt, vô cùng đáng thương.
“A Linh.” Trác công tử kéo Khương Linh: “Chớ nói nhảm với nàng ta, đi thì đi, ai thèm chứ.”
Trác công tử nhíu chặt chân mày, hắn không muốn để cho Khương Linh chịu uất ức.
Rồi nhìn về nữ nhân đáng hận kia.
Minh Thù chống tay đứng ở cửa lớn phủ minh chủ: “Lại tặng các ngươi một phần lễ gặp mặt.”
Minh Thù mỉm cười, đưa tay lên khí thế: “Đánh cho ta!”
Đám người hầu: “...”
Minh chủ đây là bị cái gì kích thích?
Minh Thù đưa mắt liếc bọn họ.
Bọn người hầu lập tức cầm vũ khí, hướng phía hai người bên ngoài phủ minh chủ xông lên.
Phủ minh chủ cũng không phải là nơi hoang vu.
Phủ minh chủ ở ngay khu vực phồn hoa nhất trong thành, Trác công tử và Khương Linh bị đuổi ra ngoài, đã khiến người dân qua đường vây xem, lúc này đánh họ, người vây xem càng nhiều, nhìn bọn họ chỉ trỏ.
Trác công tử được khen là đệ nhất kiếm khách, kiếm pháp giỏi.
Cũng may phủ minh chủ người đông thế mạnh, lấy nhiều chọi ít, trong lúc nhất thời hai bên đánh đến khó hoà giải.
Trác công tử nhìn về phía nữ nhân ngồi ở ngưỡng cửa phủ minh chủ, đáy mắt chỉ còn lại có sát ý, giết nàng ta, mới có thể báo thù cho cha hắn...
Khương Linh níu lại hắn: “Trác đại ca, đừng mà.”
Nàng hạ giọng: “Bây giờ giết nàng ta, chỉ có thể đắc tội phủ minh chủ.”
Lúc này còn không thể đắc tội phủ minh chủ.
Trác công tử tuy là trong lòng sát ý dâng trào, nhưng lời nói Khương Linh, hắn nghe lọt vào tai.
Trác công tử tách người phủ minh chủ, ôm lấy Khương Linh thi triển khinh công rời đi.