Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 988: Đại thần kiêm chức (4)



Minh Thù thắng là không thể nghi ngờ, thời gian cũng không dài, đối phương còn chưa kịp qua bản đồ thì đã bị bao vây tiêu diệt.

Phương thức thắng có hai loại.

Loại thứ nhất, diệt toàn bộ đội chơi đối diện. 

Loại thứ hai, cướp được lá cờ đỏ của bản đồ đội đối diện.

Cờ đỏ ở vị trí nào cũng không phải là cố định, một bản đồ có thể có ba đến sáu địa điểm cắm cờ đỏ, việc này được nghiên cứu dựa trên cách hiểu bản đồ của người chơi, cùng với suy đoán và năng lực quan sát.

Rời khỏi trận đấu, Minh Thù nhìn về phía Vương Hà Dương: “Thế nào?” 

“Người anh em này…” Vương Hà Dương nhìn về phía Giang Lưu.

Giang Lưu lập tức nói: “Chơi lần đầu có chút chưa quen tay, luyện tập nhiều một chút là được.”

Vương Hà Dương bị câu “chơi lần đầu” đả kích. 

Chơi lần đầu mà chỉ sai sót có mấy lần.

Vương Hà Dương nghĩ cho dù xây dựng chiến đội thì cũng không phải lập tức có thể đi thi đấu.

“Cậu ta thành niên chưa?” 

“Mới thành niên tháng trước.” Thanh Thu Chủng trả lời thay cho Giang Lưu.

Giang Lưu liếc hắn một cái giật giật khóe miệng, cuối cùng không lên tiếng.

“Nghề nghiệp của mọi người?” 

Thanh Thu Chủng vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, nghề nghiệp của chúng tôi đều đã trải qua bàn bạc cẩn thận, tổ hợp đội tốt nhất.”

Mọi người dùng một phút đồng hồ để hoàn thành nghề nghiệp quyết định không phản bác Thanh Thu Chủng.

Vương Hà Dương đầy dấu hỏi trong đầu, cái mà hắn hiểu đều là Vấn Linh giả sao? Các cậu thế này gọi là tổ hợp tốt nhất thì người khác gọi là gì? 

Minh Thù bắt đầu gian lận: “Nghề gì không quan trọng, quan trọng là… đồng đội có đủ mạnh hay không…”

Vương Hà Dương bị dao động đến mức choáng váng đầu óc, đây đều là bắt ép bạo lực.

“Vậy… được thôi, nếu mọi người thấy tiện thì đến NS ký hợp đồng, bên phía tôi có thể chuẩn bị cho mọi người phòng luyện tập và vấn đề chiến đội.” 

Dù sao câu lạc bộ cũng muốn thành lập chiến đội, thử trình độ trước một chút cùng lắm đến lúc đó lại tìm tiếp.

Hoàng Hạc Tây Quy: “Tôi đang ở nước ngoài, gần đây không được có thể gửi fax không?”

Kim Dạ Nguyệt: “Tôi phải đi chơi mạt chược, có thể gửi fax không?” 

Nhật Nguyệt Trọng Quang: “Thời gian của tôi có lẽ cũng không đủ lắm…”

Thanh Thu Chủng: “Tôi phải đi công tác, không có thời gian. Tây Quy ở đâu nhỉ? Nói không chừng chúng ta có thể gặp nhau.”

Hoàng Hạc Tây Quy: “Mỹ.” 

Thanh Thu Chủng: “Trùng hợp, tối nay tôi bay đến nơi sẽ tìm anh uống rượu.”

Hoàng Hạc Tây Quy: “Ừ.”

Thanh Thu Chủng: “Tôi nhớ là Giang Lưu và Phong Thần cùng một thành phố nhỉ?” 

Giang Lưu: “Ừ.”

Thanh Thu Chủng: “Vậy Phong Thần và Giang Lưu đại diện cho chúng tôi toàn quyền phụ trách ký hợp đồng, cứ quyết như vậy đi. Có nhiệm vụ, rút lui trước, hẹn gặp lại.”

Vương Hà Dương: “?” Không phải, đây là một đám người gì thế này! 

Mọi người nhanh chóng đăng xuất.

Theo cách hiểu của nguyên chủ, Hoàng Hạc Tây Quy và Thanh Thu Chủng thuộc giai cấp giàu có.

Giang Lưu là học sinh. 

Nhật Nguyệt Trọng Quang và Kim Dạ Nguyệt tỏ ra thần bí, không biết hợp tác gì với nhau nhưng tuyệt đối là không thiếu tiền.

Cho nên đám người kia đầu tiên là nể mặt nguyên chủ, thứ hai là chỉ mang tính chất vui chơi.

Hiện trường chỉ còn lại Minh Thù và Giang Lưu. 

Minh Thù quay đầu về phía Vương Hà Dương cười đến là dịu dàng.

Vương Hà Dương: “…” Chúng tôi tuyển là tuyển thủ chuyên nghiệp!

Thoát khỏi trò chơi, Vương Hà Dương bày tỏ hắn cần thời gian suy nghĩ một bản hợp đồng đặc biệt. 

Minh Thù để lại cách liên lạc, rời khỏi câu lạc bộ NS.

Nhóm người biểu tình vẫn còn ở tòa nhà bên cạnh, có điều lúc này không còn ồn ào nữa, xe cảnh sát lượn một vòng.

“Tránh ra tránh ra!” 

Bác sĩ đẩy cáng cứu thương ra chạy qua người Minh Thù như một trận gió chen vào đám người, đám biểu tình nhao nhao lùi lại mấy bước.

Minh Thù nhìn thấy máu từ khe hở.

Bác sĩ và y tá nhanh chóng mang một người lên cáng cứu thương, cầm máu sơ rồi nhanh chóng đưa lên xe. 

Khi đi ngang qua Minh Thù, do chạy quá nhanh nên Minh Thù chỉ thấy cánh tay rơi ra ngoài của người nằm trên cáng, trên cổ tay có một sợi dây đỏ.

Xe cứu thương kêu reo lên rồi rời đi.

Khi Minh Thù đợi xe có nghe thấy người ta bàn tán. 

“Người vừa rồi là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Diệu phải không?”

“Hình như là vậy… dám động đến tổng giám đốc của Hoàn Diệu, gan to bằng trời.”

“Mấy người này thật là đáng ghét, khoa học kỹ thuật phát triển đều thuận tiện cho mọi người, bọn họ biểu tình cái gì mình không có bản lĩnh còn không nỗ lực học hỏi thích ứng, lại còn trách xã hội tiến triển quá nhanh.” 

“Đúng vậy… Á! Có người livestream PK với Phong Thần.”

“Thật hay giả vậy? Cho tôi xem.”

Người bên cạnh xúm lại xem bản phát lại của livestream, Phong Thần thật chậm rãi lên xe. 



Minh Thù không đến Cẩm Thiên, Cẩm Thiên cũng không điện thoại đến có lẽ chính là âm thầm xử lý.

Ngày thứ ba bên phía Vương Hà Dương mới gửi hợp đồng tới, Minh Thù xem trước một lần, xác định không có lỗ hổng nào mới chuyển cho những người khác. 

Hợp đồng Hoàng Hạc Tây Quy gửi lại gạch bỏ thời hạn huấn luyện, vẫn đang đợi quy định của phòng huấn luyện.

Sau đó còn có vài điều khoản không rõ cũng bị gạch chéo, đồng thời thêm vào một vài điều khoản.

Minh Thù không hề để ý đến những chi tiết này cho nên cũng không tính toán gì, nếu Hoàng Hạc Tây Quy sửa lại, Minh Thù liền chuyển giao cho Vương Hà Dương. 

Đôi bên lại cãi cọ một hồi, cuối cùng thiết lập hợp đồng.

Hôm ký hợp đồng, Giang Lưu cũng đến.

Giang Lưu vẫn là một học sinh trung học. 

Khi nhìn thấy Minh Thù có chút mông lung.

Rất lâu sau mới kêu một tiếng: “Phong Thần…”

Tại sao lại là một chị gái? 

Bọn họ vẫn cho rằng Phong Thần là con trai…

“Đi thôi.”

“Ủa…” Giang Lưu ngơ ngác theo Minh Thù lên lầu. 

Câu lạc bộ NS hôm nay rất đông người, Minh Thù đi vào rất nhiều người ngẩng đầu lên nhìn.

“Ai vậy…”

“Chiến đội mới của Vấn Linh…” 

“Vấn Linh tổ chức chiến đội?”

“Giá trị nhan sắc này, câu lạc bộ định đưa họ vào giới giải trí sao?”

“Ha, chiến đội hôm nay không phải toàn là soái ca mỹ nữ sao? Bây giờ ai mà không nhìn ngoại hình…” 

Chơi trò chơi cũng là ăn cơm của tuổi trẻ, tuổi như Giang Lưu chính là thời kỳ tốt cho nên không ai cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng NS có một quy định, không ký hợp đồng với vị thành niên, cho nên trước đó Vương Hà Dương mới hỏi một câu như vậy.

Vương Hà Dương ký xong hợp đồng với Minh Thù, dẫn bọn họ đến phòng luyện tập mới chuẩn bị. 

Thiết bị trong phòng luyện tập gần đây đang được quảng cáo, Giang Lưu vừa nhìn thấy đã thích đến không buông tay: “Không phải là cái này chưa tung ra thị trường sao? Nghe nói có thể có cảm giác chân thực trăm phần trăm.”

“Ừ, đúng vậy.” Vương Hà Dương có chút đắc ý.

“Tôi… có thể thử không?” 

Vương Hà Dương gật đầu.

Giang Lưu lập tức đội mũ đăng nhập vào trò chơi.

Phòng luyện tập đầy đủ ánh sáng, ngoài chỗ chơi trò chơi ra thì còn có khu nghỉ ngơi đọc sách, không gian rất rộng. 

“Kỷ tiểu thư, về sau quyền sử dụng phòng luyện tập này sẽ giao cho mọi người, trận đấu quý tiếp theo chính là trận báo danh, mọi người… luyện tập cho tốt.”

Một chiến đội chỉ có hai người đến…

Đây là chiến đội quái dị nhất hắn từng thấy. 

Sao hắn lại đồng ý nhỉ?

Điên rồi sao?

Đều tại nụ cười của Kỷ Hòa tiểu thư quá đẹp ư… 

Mấy chiến đội bên cạnh đợi Vương Hà Dương đi liền chạy ào tới bắt chuyện, nhìn thấy hai người bọn họ còn tưởng rằng chỉ có hai người họ, câu lạc bộ vẫn chưa tuyển đủ người.

Sau khi trò chuyện xong mới biết là chiến đội đã tuyển đủ người rồi, có điều những người còn lại chưa tới.

Mọi người có chút hoảng sợ. 

Phải biết là trước đây khi bọn họ thành lập đội phải mất nhiều nhất là hai tháng mới xây dựng xong.

Vậy mà trong thời gian ngắn như vậy Vấn Linh đã thành lập xong chiến đội?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.