Tính tình Chung Vãn Vãn vốn dĩ hoạt bát nhanh nhẹn bị bào mòn cho trở nên hèn mọn, không dám nhìn người khác, bất cứ ai tới bắt chuyện đều khiến cô sợ hãi đến run lẩy bẩy.
Cô mắc chứng trầm cảm mất rồi, lúc nào cũng cảm thấy thế giới xung quanh tràn ngập màu đen đục ngầu dơ bẩn, áp lực đến mức chẳng sao hít thở nổi. Hay là tự sát? Ý nghĩ này nảy lên trong đầu Vãn Vãn không biết bao nhiêu lần. Nhưng.. nếu cô chết đi, thì bà nội sẽ sống ra sao?
Cảm giác cô độc cùng tuyệt vọng này nào ai thấu. Hàng đêm cô đều núp mình trong chăn lặng lẽ khóc nức nở, thanh âm nghèn nghẹn bóp nghẹt trái tim.
Lên đại học, Chung Vãn Vãn cho rằng những ngày tháng đen tối kia cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng nào có ngờ mấy nữ sinh cùng phòng ma quỷ kia cũng học chung trường đại học với cô, bọn họ đồn rằng ở trung học cô được người khác bao dưỡng, sau đó cô còn xui xẻo vướng vào khúc mắc với nam phụ Quý Thanh cho nên bị cưỡng chế thôi học.
Chung Vãn Vãn đau khổ tuyệt vọng cùng cực, chứng trầm cảm ngày càng nặng. Cơ mà cô đào đâu ra tiền để trị bệnh? Chỉ đành nói dối bà nội mình vừa học vừa làm thêm.
Ban ngày cô làm bồi bàn ở quán ăn, ban đêm lại kiếm vài công việc bán thời gian mà làm. Vốn tưởng rằng có thể bình an sống nốt quãng đời còn lại, nhưng thống khổ cứ kéo nhau ập đến.
Vài năm sau, Chung Vãn Vãn nhận được lời mời tham dự bữa tiệc họp lớp trung học. Mấy nữ sinh lúc trước bắt nạt cô giả mù sa mưa tới tạ lỗi.
Bọn họ nói: "Thực xin lỗi Vãn Vãn, lúc trước bọn tôi trẻ người non dạ. Bây giờ chúng tôi đều đủ trưởng thành để nhận ra sai lầm trước kia của mình, mong cậu thứ lỗi cho bọn tôi.."
Mọi người trong phòng cũng đổ dồn ánh mắt vào người Vãn Vãn, cô đành phải miễn cưỡng mỉm cười nói không có gì đâu.
Kỳ thực nội tâm cô muốn hét thẳng vào mặt đám khốn kiếp nọ, một câu trẻ người non dạ liền có thể xí xóa hết những tổn thương mà họ đã gây ra cho cô hay sao?
Đó không đơn thuần là ức hiếp, mà là tội ác! Tổn thương bọn họ gây ra cho cô đến nay chẳng gì có thể bù đắp được nữa rồi. Tương lai cùng thanh danh của cô đã bị chính tay bọn họ bóp nát. Trên mặt mang theo vết sẹo ghê người, không ai dám thích cô, không ai nguyện ý cưới cô, bà nội cô ở nhà mỗi ngày đều khóc lóc thương tâm.
Nhưng nỗi tự ti cùng hèn nhát ghìm chân cô lại, cuối cùng vẫn chỉ có thể giả vờ mỉm cười.
Tại buổi họp lớp ngập tràn hư vinh tởm lợm này, lần đầu tiên Chung Vãn Vãn uống nhiều rượu đến vậy.
Thời điểm tỉnh lại, cô phát hiện bản thân đang bị trói chặt vào một cây cột tại vùng đất hoang vu, nơi nơi rải rác mấy phần mộ không tên.
Chốc lát sau, bóng dáng một nữ nhân quen thuộc xuất hiện trước mắt cô, bên cạnh là tên đàn ông xa lạ nào đó.
Nữ nhân kia chính là nữ chủ Úc Vi Nhi, mà người đàn ông bên cạnh nàng ta không ai khác ngoài nam chủ Thượng Quan Hoán, một tên yêu quái cường đại. Lúc này hắn đương bị trọng thương, cần phải hấp thụ linh hồn của Chung Vãn Vãn mới có thể phục hồi sức mạnh. Lại nói thể chất của Chung Vãn Vãn thuộc dạng đặc biệt, linh hồn cô đối với yêu quái là loại thức ăn vô cùng thơm ngon.
Tiếp theo Thượng Quan Hoán bôi thứ gì đó lên người Vãn Vãn, lập tức yêu ma quỷ quái xung quanh đội mồ trồi lên, lao tới cắn xé cô.
Cô hét lên thảm thiết, chịu đựng đau đớn đến chết đi sống lại. Chất vấn tại sao Úc Vi Nhi lại đối xử với cô như vậy, rõ ràng trước đó nàng ta còn hối lỗi vì đã ức hiếp cô cơ mà.
Úc Vi Nhi lại nói: "Vãn Vãn à! Cô sống cuộc đời khổ cực như vậy, không bằng lấy cái chết để giải thoát còn hơn."
Vãn Vãn đau đến choáng váng mặt mày, trong lúc đầu óc mê man lại nghe thấy tiếng binh khí va chạm.
Thượng Quan Hoán sau khi hấp thụ linh hồn cô đã phục hồi sức mạnh, Quý Thanh cho dù tới kịp cũng không có cách nào đánh thắng. Lúc cô được Quý Thanh giải thoát trói buộc mà ôm vào lòng, linh hồn cũng đã suy yếu đến mức sắp tiêu tán.
Cuối cùng cô mới biết..
Có một nam nhân.. Hắn đem lòng yêu tha thiết một cô gái.. Yêu đến 10 năm.. Vẫn luôn luôn yên lặng theo sát bảo hộ cô ấy..
Sau đó Quý Thanh ôm thi thể Chung Vãn Vãn tự sát.
"Nếu đã không thể sống cùng nhau.. Chỉ xin nguyện chết cùng nàng.."