Trận chiến này có thể sánh ngang với trận đấu tái xếp hạng, nhưng cuối cùng do chênh lệch cấp bậc, thiếu nữ hồng y cùng thanh niên Kiếm Sư vẫn ngã xuống.
【Hiện tại】 Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu: Đế Thập Tam, Túy Tam Thiên, cảnh cáo các người, nếu lần sau còn khiến Khuynh Thành buồn, e rằng không đơn giản chỉ là mất mạng trong game thôi đâu.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Phó Âm hơi hơi híp lại, khóe môi mỏng cong thành hình vòng cung nguy hiểm, khí thế âm trầm dọa người.
【Hiện tại】 Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu: Mày là thằng chó má nào, có tin tao giết mày về cấp 0 luôn không.
【Hiện tại】 Đế Thập Tam: Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu, hẹn gặp lại trong trận tái xếp hạng.
Tuy Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu là thích khách, loại chức nghiệp chuyên đi ẩn nấp đánh lén, vốn y đã lập mưu toan khiến Vãn Vãn trở tay không kịp, lượng máu tụt phân nửa góp phần khiến nàng thua cuộc.
【Hiện tại】 Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu: Chẳng qua chỉ là một tên bất nam bất nữ, đấu tái xếp hạng cũng không có cửa thắng tao đâu. Tao nói cho mày rõ, tốt hơn hết là ngày mai cút khỏi "Giang Hồ", bằng không..
Túy Tam Thiên bỗng nhiên sử dụng đạo cụ hồi sinh tại chỗ.
Trận chiến nảy lửa lại bắt đầu, khuôn mặt Phó Âm lạnh băng, nét cợt nhả thường ngày biến mất tăm, ngón tay thon dài nhanh nhẹn đè xuống tổ hợp phím kỹ năng, tuy không thể lấy mạng Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu, nhưng vẫn khiến y mất nửa cây máu.
Cuối cùng, thiếu niên bạch y tiếp tục ngã xuống bên người Đế Thập Tam.
Vãn Vãn không muốn trơ mắt nhìn Phó Âm tự giày vò bản thân như vậy, làm thế chẳng được ích lợi gì, lãng phí đạo cụ hồi sinh tương đương với lãng phí tiền bạc, vì thứ cặn bã kia.. không đáng.
【Hiện tại】 Đế Thập Tam: Đồ nhi, chúng ta trở về thành.
【Hiện tại】 Túy Tam Thiên: Được.
Sau đó cả hai lập tức bấm hồi thành.
【Chat riêng】 Túy Tam Thiên: Sư phụ, có phải tôi rất vô dụng không?
【Chat riêng】 Đế Thập Tam: Thế tôi đây lại càng vô dụng hơn.
【Chat riêng】 Túy Tam Thiên: Tại sao?
【Chat riêng】 Đế Thập Tam: Đừng lãng phí đạo cụ hồi sinh, sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm thịt hắn.
Vãn Vãn trầm mặt đánh dòng chữ này, vừa dứt lời đã nhanh chóng offline.
Gợi ý của hệ thống: Bạn của bạn Đế Thập Tam đã offline.
Phó Âm ngước mắt nhìn qua, thiếu nữ ấy cũng vừa khép máy tính lại, hàng lông mày thanh tú khẽ cau, trông có vẻ vô cùng không vui.
"Vãn Vãn, đói bụng hả?" Hắn đứng dậy đi tới.
Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Âm nở rộ nụ cười rực rỡ, vẫn quyến rũ như trước, hoàn hảo đến mức không lộ ra bất cứ một tia khác lạ nào.
"Không đói." Nàng nói, giọng buồn buồn.
Thanh niên thấy thế hơi khom người, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, "Đợi chú xử lý công việc xong sẽ đưa cháu đi chơi."
"Đi đâu?" Vãn Vãn hỏi.
Đôi môi mỏng đỏ hồng của Phó Âm bị một ngón tay thon dài chặn ngang, đôi mắt mị hoặc chớp chớp vẻ thần bí, "Bí mật."
"Được rồi." Nàng lại ôm gối nằm bẹp lên ghế salon.
Thiếu nữ trườn người trên ghế salon, mái tóc đen thật dài tán loạn che khuất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, chiếc áo sơ mi sáng màu hơi hếch, hé lộ một khoảng da thịt trắng nõn. Do thời tiết bấy giờ khá nóng nực, Vãn Vãn đã cởi hai cúc áo trên ra, từ góc độ của Phó Âm có thể bắt trọn hình ảnh xuân sắc no đủ ấy, chiếc váy ngắn cũng tốc lên một khoảng, khiến cho cặp đùi thon thả như được phơi ra ánh sáng, thẳng tắp lại mịn màng, khiến con sói nào đó muốn tận tay sờ soạng.
Phó Âm chỉ cảm thấy đầu óc mình như bị thiêu đốt, nóng đến bỏng rẫy, đôi mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ không biết giữ ý tứ kia.
Sao có thể tự tiện trước mặt đàn ông như vậy, tính cảnh giác vứt đi đâu rồi. Không ổn! Tim của hắn.. nhảy vọt ra ngoài mất!
Ác quỷ trong đầu hắn đang gào thét thúc giục, nhanh lên, mau lao tới đè nàng ấy xuống.
Đồng thời thiên thần bên cạnh cũng hết lời khuyên can, đừng dọa nàng ấy sợ, nếu không.. mày sẽ phải hối hận.