Vãn Vãn vừa định vặn vẹo thân thể, chỉ nghe thấy giọng nói Phó Âm trầm khàn lạ thường cất lên, "Đừng nhúc nhích."
"Chú.." Hàng lông mi thiếu nữ run rẩy như cánh hồ điệp trước gió, hai má đỏ ửng, hắn ta đang có phản ứng..
Rõ ràng nàng còn chưa làm gì cả cơ mà.
Phó Âm tăng lực tay, siết mạnh vòng eo thon thả, mái đầu nâu sẫm chầm chậm cúi xuống, đặt đôi môi đã nóng cháy đến khát khô của mình lên đóa anh đào mềm mọng ngon miệng kia.
Thiếu nữ khựng lại vài giây, sau đó cũng ngước cằm nghênh đón cái hôn như bão táp ập tới, nụ hôn này chất chứa bao cảm xúc bị giấu diếm, đè nén bấy lâu nay.
Thanh niên si mê ngấu nghiến đôi môi nàng, bao nhiêu ái tình tựa cơn đại hồng thủy dũng mãnh khó mà kiềm chế, con dã thú trong lòng đã được xổ lồng. Thiếu nữ ấy chính là mỹ nhân họa thủy, mĩ miều là thế, ngọt ngào đến vậy, sai khiến tâm hắn trầm mê, cam nguyện đổi cả giang sơn chỉ để ở bên cạnh nàng.
Đợi đến khi Phó Âm thỏa mãn buông tha đôi môi nàng, để lại cho thiếu nữ bên dưới những đoạn hít thở dồn dập đứt quãng, nàng hỏi, câu được câu không, "Chú.. chú, sao chú lại hôn cháu?"
"Vãn Vãn, chẳng lẽ em.. thực sự không hiểu lòng tôi sao?"
Phó Âm ôm lấy thân thể mềm mại, tấm lưng thon thả áp chặt vào lồng ngực hắn, cảm nhận rõ rệt nhiệt độ nóng bỏng cùng cái thứ cứng rắn của hắn lúc này.
"Lòng của chú? Hửm, lòng của chú gì cơ?" Vãn Vãn cúi đầu, đôi môi đã he hé nụ cười ấm áp như gió xuân.
Thanh niên cũng cười, khóe miệng nhếch lên một đường cong tà tứ, hắn khẽ cúi đầu, hơi thở nóng rực phả vào vành tai trắng trẻo xinh xắn, mập mờ quấn quít, "Bé hư, thì ra em đã sớm biết."
Thân thể thiếu nữ mềm nhũn ra, nàng tỏ vẻ vô tội hỏi: "Biết gì cơ?"
Thanh niên đưa tay nắm chặt cằm nàng, ép khuôn mặt nhỏ nhắn ấy phải đối diện với mình, lại nhẹ nhàng hôn một cái, "Em sợ sao? Vậy em có tình cảm với người chú này không?"
Thời khắc hắn thốt ra câu hỏi này, trái tim hắn run rẩy muốn ngừng đập, nín thở chờ đợi quyết định của nàng.
"Bỏ đi, một mình tôi yêu em là đủ rồi, sớm muộn gì em cũng sẽ yêu tôi thôi." Phó Âm cắt đứt lời nói sắp tuôn ra khỏi đôi môi nhỏ nhắn.
Nàng híp mắt, "Tự tin vậy luôn?"
"Đương nhiên." Hắn kiêu ngạo nhướng mày, "Trên đời này không có ai đối xử với em tốt hơn tôi đâu."
Vãn Vãn chỉ miễn cưỡng ngáp một cái, "Buồn ngủ."
Phó Âm: .
Bé con này khiêu khích cơ thể hắn nóng hừng hực lên, sau đó lại muốn đi ngủ?
Phó Âm hơi di chuyển hông, "Vậy còn nó thì sao?"
Thiếu nữ bị động tác mờ ám của hắn làm cho xấu hổ đỏ bừng mặt, "Lưu manh!"
"Bé yêu à, em không thể tàn nhẫn với tôi như vậy chứ." Hắn cắn nhẹ lấy vành tai nàng, dựa đầu vào hõm vai hít hà hương thơm ngọt ngào.
"Vậy em biết làm sao bây giờ?" Vãn Vãn trừng mắt liếc hắn, cầm thú, nàng mới có mười bảy tuổi thôi đấy.
Đôi đồng tử của Phó Âm tối sầm lại, thì thầm: "Hay là, em.." Hắn thổi gió bên tai nàng, nửa câu sau khiến khuôn mặt Vãn Vãn đã đỏ nay còn đỏ hơn, trông như trái cà chua tới kì thu hoạch.
* * *
Sau khi mọi chuyện kết thúc, bấy giờ nội tâm nàng mới bình tĩnh được trở lại. Lúc này Phó Âm từ phòng tắm bước ra, cơ thể rắn rỏi trần trụi, chỉ có một cái khăn tắm trắng tinh quấn lỏng lẻo bên hông.
Thiếu nữ nằm trên giường, dùng ánh mắt không kiêng nể quét từng tấc từng tấc cơ thể hắn.
Nửa thân trên của thanh niên để trần, vài giọt nước còn vương lại nhỏ xuống, kéo những vệt dài ướt át trên lồng ngực trắng nõn, thẳng đến khi biến mất dưới tấm khăn tắm, phần cơ bụng dưới săn chắc như ẩn như hiện quyến rũ đến đòi mạng.
Thấy Vãn Vãn nhìn mình chăm chăm, Phó Âm khẽ nhướng mày, bày ra một tư thế câu dẫn, "Sao, em có thấy hài lòng với cơ thể tôi không?"
"Bình thường thôi." Nàng miễn cưỡng đáp.
Mắt phượng hẹp dài híp lại, hắn tiến lại phía thiếu nữ đang nằm trên giường, bá đạo cúi người xuống, môi mỏng đỏ au cách nàng thật gần, hơi thở phả lên môi nàng bỗng trở nên nóng bỏng lạ thường: "Vậy em nhìn kỹ thêm chút nữa xem?"