Thế kiếm hiểm hóc nhắm vào yết hầu Vãn Vãn, trận đấu sớm đã không còn đơn giản là luận bàn chiêu thức nữa, mà từng chiêu thức vung ra đều mang đậm sát ý nồng nặc.
Vài quý nữ ngồi xem vội vàng bịt mắt cúi đầu, không dám tiếp tục theo dõi.
Đám đại thần và sứ thần cũng căng thẳng nhìn bóng dáng hai người giao đấu giữa đại điện.
Ánh kiếm bàng bạc cùng trường thương đỏ thẫm thỉnh thoảng vồ lấy nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, khiến khán giả khó lòng nhìn thấy hai thân ảnh đang giằng co.
Vãn Vãn đối phó kiếm chiêu của Âu Dương Lăng Duệ vô cùng dễ dàng, khoảnh khắc kề sát nhau, bàn tay thon dài tinh xảo nắm lấy xương cốt cánh tay Âu Dương Lăng Duệ bẻ mạnh, y ré lên đầy thảm thiết, sau đó Vãn Vãn nhấc chân đạp y văng xuống mặt đất.
Tất cả động tác này đều bị tia lửa lập lòe bao phủ, ai nấy đều không hề thấy rõ ràng, chỉ nghe âm thanh xương cốt gãy răng rắc vang lên giữa đại điện căng thẳng.
Âu Dương Lăng Duệ nằm bẹp trên nền đất, mặt không còn huyết sắc, Liệt Diễm thương tựa như xé toạc thiên địa cắm thẳng vào giữa hai bắp đùi y, chỉ kém một chút nữa thôi là xem như đời trai tráng hoàn toàn chấm hết.
"Thái.. Thái tử.." Sứ thần lồm cồm bò tới bên cạnh y.
Lục hoàng tử là hài tử mà hoàng đế Tây Kỳ ưng ý nhất, đặc biệt ưu ái sắc phong y lên làm Thái Tử, nếu đi Đại Can một chuyến về bị phế.. Thì bọn họ đừng mong toàn mạng!
Chứng kiến phong thái của Đế Cơ, cho dù sứ thần đã thấy qua vô số kẻ giết người không ghê tay cũng phải sởn da gà. Chẳng phải tự nhiên người đời phong Đế Cơ Đại Can là Quỷ tướng quân, đây nào phải một nữ tử, đây rõ ràng là ác quỷ từ dưới địa ngục chui lên.
Mặt mày sứ thần tái xanh như đít nhái, đôi môi trắng bệch đi, vội vàng quỳ sụp xuống lạy lục, "Cầu xin Dịch Đế truyền thái y, xin người cứu mạng Thái tử, cầu xin người!"
Âu Dương Lăng Duệ vẫn đang hộc máu không ngừng, chẳng thể thốt lời, chỉ cảm thấy nỗi khuất nhục cùng phẫn hận dâng trào trong lòng mà trước nay y chưa từng được nếm trải qua. Hai tròng mắt long song sọc nhìn Vãn Vãn, muốn đem nàng ngũ mã phanh thây mới cam nguyện.
Thiếu nữ thu hồi Liệt Diễm thương, lạnh nhạt liếc Âu Dương Lăng Duệ một cái, sau đó xoay người trở lại đài cao.
Cơ Thiên Dịch ho khan vài tiếng, sắc mặt hơi tai tái, khoát khoát tay áo nói: "Sứ thần mang Thái tử đây về dịch quán đi, trẫm sẽ sớm phân phó ngự y tới kiểm tra thương thế."
"Đa tạ Dịch Đế." Sứ thần vội vã tìm thị vệ cõng Âu Dương Lăng Duệ rời khỏi yến hội.
Phen này hoàn toàn khiến cho giới quý tộc chốn kinh đô biết rõ Vãn Vãn là kẻ không thể đụng vào, nàng một thân một mình khống chế hoàng quyền, chứ chẳng phải quả hồng mềm mặc người định đoạt.
Tuy khí thế sứ thần Tây Kỳ cuồng ngạo, tuy nhiên Thái tử nước bọn họ lại bị Đế Cơ đánh cho thừa sống thiếu chết.
Đám quần thần lúc trước ủng hộ Đế Cơ cùng Thái tử Tây Kỳ liên hôn bấy giờ cúi thấp đầu, không dám hó hé, sợ bị nàng để mắt tới.
"Bệ hạ, ngự y.." Lương Uyển Nhiên bên cạnh muốn nói lại thôi.
Thái tử Tây Kỳ bị nữ nhân ác độc Cơ Vãn Vãn đánh thành như vậy, hoàng đế cũng đáp ứng truyền ngự y qua, sao còn không mau hạ chỉ đi.
Cơ Thiên Dịch chỉ lạnh lùng liếc ả một cái, cất lời với chúng thần: "Thân thể trẫm không được khỏe, trẫm đi trước, chư vị ái khanh cứ tự nhiên." Nói xong, hắn dẫn đầu rời khỏi đại điện.
"Hồng Tiên." Vãn Vãn gọi.
"Điện hạ, người có gì cần phân phó ạ?" Hồng Tiên cung kính đáp.
Vãn Vãn đem Liệt Diễm thương ném cho nàng, sau lại bảo: "Ta đi xem Dịch nhi ra sao, ngươi đem Liệt Diễm thương về Ánh Nguyệt Cung cất đi."
Hồng Tiên khom người nhận mệnh, "Vâng thưa điện hạ."
Thiếu nữ lặng lẽ rời khỏi đại điện, cơn gió man mát đêm khuya thổi qua xua tan nỗi buồn bực của nàng đi ít nhiều, đoạn nàng cất bước nhanh chóng đuổi theo hướng Cơ Thiên Dịch vừa khuất bóng không lâu.
Cao tổng quản dẫn đầu đám cung tỳ cầm đèn lồng lưu ly trông thấy nàng, vội vàng hành lễ: "Tham kiến Đế Cơ điện hạ."