Mặc dù Lương Uyển Nhiên mới là chủ nhân của Ngọc Lan Điện, nhưng Vãn Vãn lại là Đế Cơ cao quý đứng đầu Đại Can, bấy giờ đám cung tỳ đều nơm nớp lo sợ đứng nép một bên.
Vãn Vãn đi thẳng tới chiếc ghế chủ tọa, ngồi xuống, đoạn nàng bắn ánh mắt về phía Lương Uyển Nhiên.
"Quỳ xuống." Đế Cơ lạnh lùng ra lệnh.
Khuôn mặt Lương Uyển Nhiên hiện lên vẻ phẫn nộ, nhưng chỉ trong phút chốc rồi tan biến, sau đó khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh, thản nhiên nói: "Trưởng công chúa điện hạ, người có ý gì đây?"
Ả đường đường là hoàng hậu Đại Can, mặc dù Cơ Vãn Vãn là Nhiếp Chính Vương, cũng không có quyền vô duyên vô cớ xử phạt ả.
Hồng Tiên tiến lên đạp mạnh vào khớp gối Lương Uyển Nhiên, khiến ả ngã quỵ xuống mặt đất.
Lương Uyển Nhiên thét to, đầu gối đụng phải sàn nhà phát ra một tiếng bộp rõ to, búi tóc mây hơi xộc xệch.
"..."
Nha hoàn tùy thân của Lương Uyển Nhiên cũng hoảng sợ la lớn, cuống quít chạy tới đỡ lấy ả, "Hoàng hậu nương nương.. Hoàng hậu nương nương, người không sao chứ?"
"Bổn cung không sao." Lương Uyển Nhiên cắn chặt môi, nở nụ cười cứng nhắc, hàng mi cong rũ xuống khỏa lấp sát ý đậm đà nơi đáy mắt.
Cơ Vãn Vãn dám đối xử với ả như thế này, ả là nữ nhân tôn quý nhất Đại Can, ấy vậy mà Cơ Vãn Vãn lại làm ả bẻ mặt giữa thanh thiên bạch nhật, trước sự chứng kiến của vô số cung tỳ.
Xuân Vũ căm tức nhìn chằm chằm Hồng Tiên lạnh nhạt đứng một bên, thanh âm the thé chói tai, "Ngươi thật là to gan, dám đả thương Hoàng hậu nương nương, người đâu, kéo tiện tỳ này ra bạt tai!"
Đám cung tỳ vẫn cúi thấp đầu im thin thít, chẳng ai dám tiến lên.
"Người đâu! Các ngươi tính làm phản sao?" Mồ hôi rịn đầy trán Xuân Vũ, mấy cung tỳ này thường ngày vẫn giao hảo với nàng rất nhiệt tình, ấy vậy mà bây giờ lại xem như không quen biết, mắt điếc tai ngơ đứng đần ra đó.
Lập tức có hai cung tỳ tiến lên kéo xềnh xệch Xuân Vũ sang một bên, bịt chặt miệng nàng ta.
"Ưm.. ưm.." Nàng ta trợn trừng mắt, vùng vẫy kịch liệt, thân thể lại bị đè cho nằm rạp xuống đất.
Không hổ là nữ chính, vào thời điểm nguy cấp thế này, bộ dạng quỳ gối vẫn cứng cỏi bất khuất vô cùng, ả ngước đôi mắt bình thản nhìn Vãn Vãn.
"Trưởng công chúa, ta là Đại Can hoàng hậu, một tiện tì của người lại cả gan động tay động chân với ta, lẽ nào hôm nay mục đích người tới Ngọc Lan Điện chỉ để nhục mạ ta thôi sao? Người xem phép tắc hoàng tộc Đại Can ra thể thống gì!"
Vãn Vãn đang nghịch nghịch một túi thơm trong tay, nghe lời ả nói, ánh mắt nàng loe lóe tia khinh bỉ, cười lạnh nói: "Ngươi còn biết ngươi là hoàng hậu Đại Can, ấy vậy mà ở yến hội đêm qua, hai tròng mắt ngươi vẫn cứ dán chặt vào người tên phế vật Tây Kỳ kia."
"Ngươi!" Gương mặt Lương Uyển Nhiên nổi lên cơn tức giận, tuy nhiên cũng bị ả nhanh chóng áp chế, thản nhiên thốt: "Trưởng công chúa đang nói gì, thần thiếp không hiểu."
"Không hiểu cũng chẳng sao, hôm nay bổn cung tới đây không phải để giảng đạo lý với ngươi." Thanh âm Đế Cơ lạnh lùng châm chọc, đoạn nàng ngước mắt gọi: "Hồng Tiên."
"Điện hạ, người có gì cần phân phó?" Hồng Tiên tiến lên.
"Đưa dược cho nàng ta uống đi."
"Vâng thưa điện hạ." Hai bàn tay Hồng Tiên nhẹ vỗ, cung tỳ đứng đợi ngoài điện lập tức bưng chén dược được chuẩn bị từ trước bước vào.
Nét bình thản trên mặt Lương Uyển Nhiên cuối cùng cũng biến mất, ả hoảng hốt hô to: "Cơ Vãn Vãn, ngươi định ép ta uống thứ gì? Mưu hại đương kim hoàng hậu chính là tội chết, ta không uống.. Ta tuyệt đối không uống.."
Lương Uyển Nhiên vội vàng đứng lên toan bỏ chạy.
Hồng Tiên khẽ liếc mắt, lập tức có cung tỳ tiến lên đè thân thể Lương Uyển Nhiên quỳ rạp xuống đất.
"Người đâu! Cứu mạng! Đồ rắn rết, đồ ác độc, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Người sẽ giết chết ngươi!"
Hồng Tiên lạnh nhạt đón lấy bát dược, hung bạo bóp cằm Lương Uyển Nhiên, đổ toàn bộ nước thuốc đang nóng hổi vào cổ họng ả ta.