Tầm Phương Các được mệnh danh như chốn bồng lai tiên cảnh của đám đàn ông Đại Can, từ văn sĩ nho nhã đến kẻ tục tằn, chỉ cần là đàn ông, đều đối háo hức được một lần ghé thăm nơi này.
Ở cửa chẳng có cô nương xinh đẹp nào đứng chào mời, tuy nhiên khách khứa ra vào vẫn nườm nượp như trẩy hội.
Vãn Vãn và Hồng Tiên cùng nhau tiến vào Tầm Phương Các, đôi mắt hai người trong phút chốc sáng bừng lên.
Đại điện của Tầm Phương Các được thiết kế hết sức xa hoa, chính giữa là một cái bục sân khấu hình tròn cao vút, bên dưới sắp xếp vô số bàn ghế ngăn nắp xung quanh. Mấy thiếu gia công tử tôn quý đang vui vẻ uống rượu, nô đùa với mỹ nhân, trên tường treo đầy ắp những bức tranh do chính tay những họa sư nổi tiếng vẽ thành.
Lầu một không có thị nữ tiếp đãi, vô số nam nhân và nữ nhân đang tụ tập lại, có kẻ là công tử nhà giàu hào hoa phong nhã, cũng có văn sĩ chắp bút viết thơ làm văn, còn cả tiểu thư khuê các cùng nữ tử quyến rũ yêu kiều.
Đại điện xa hoa rực rỡ ánh đèn, xua tan biến cái giá rét đêm khuya, phong cảnh tràn ngập tình họa ý thơ.
Quả nhiên mỹ nhân là mồ chôn đấng anh hùng.
Vãn Vãn không có ý ngồi ở dưới đại điện, mà tiếp tục đi thẳng lên lầu hai.
Bỗng nhiên, một bóng người nhỏ nhắn đụng vào ngực nàng.
"Đứng lại! Còn dám chạy hả!" Một nữ nhân trang điểm cầu kỳ diêm dúa đuổi sát theo phía sau.
Nàng rất muốn nhấc tay vỗ về hai cái bánh bao yêu dấu của mình, vốn dĩ ngọn núi cao vút bị ép cho bẹp thành đồng bằng đã đau đớn lắm rồi, vừa rồi còn bị thiếu nữ này đụng mạnh một cái làm nàng đau đớn muốn chửi cha mắng mẹ!
Hồng Tiên vươn tay thủ thế, chuẩn bị sẵn sàng xuất chiêu, Vãn Vãn chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, cau mày nói với nữ nhân trang điểm đậm như hát tuồng kia: "Hành động lỗ mãng như vậy, nhà ngươi muốn đuổi khách đấy à?"
"Thực tạ lỗi với gia, tiểu tiện nhân này làm ngài mất nhã hứng, nô lập tức đưa ả đi chỗ khác!" Nói đoạn ả vươn tay toan bắt lấy cô gái nhỏ trong vòng tay Vãn Vãn.
"Cứu ta với.." Cô bé cất giọng run rẩy cầu xin, tựa như con thú nhỏ nỉ non.
Vãn Vãn nhanh nhẹn xòe quạt chặn đứng động tác của nữ nhân kia, "Bây giờ nàng là người của gia!"
"Nhưng mà.. nàng.." Nữ nhân kia không cam lòng nói.
Hồng Tiên lập tức rút vài tờ ngân phiếu trong tay áo ra quăng vào mặt ả, "Cầm tiền rồi cút đi, đừng làm phiền thiếu gia nhà ta nữa."
"Dạ dạ dạ.." Nữ nhân kia vội vàng lượm lấy ngân phiếu rời đi.
Vãn Vãn nâng cằm thiếu nữ trong lòng lên ngắm nghía, khuôn mặt nàng mang một lớp trang điểm nhàn nhạt, đôi lông mày thanh tú hơi cau, bờ môi tái nhợt mím chặt, giọt lệ trong suốt trào khỏi khóe mắt: "Công.. Công tử.."
Vài ánh mắt tò mò xung quanh liếc lại, Vãn Vãn tự nhiên ôm lấy eo thiếu nữ, "Hửm." Giọng nói tao nhã lộ ra chút biếng nhác quyến rũ: "Hối hận vì nhào vào lòng ta ư?"
"Sao lại thế được." Tiểu cô nương vội vàng nhoẻn miệng cười, đượm vẻ ngây thơ của thiếu nữ mới lớn, làm bộ đáng thương dựa vào lòng Vãn Vãn, "Có thể gặp được công tử ở nơi này thật là may mắn!"
Vãn Vãn cởi ngọc bội bên hông xuống thắt vào vạt áo nàng: "Vậy ngươi đi theo gia đi." Dứt lời, nàng thản nhiên ôm eo thiếu nữ bước lên lầu hai.
Tất cả mọi chuyện diễn ra đều được ánh mắt Cơ Thiên Dịch bắt trọn, đôi đồng tử lạnh đến thấu xương, ham muốn giết người tanh máu dâng trào nơi đáy lòng.
"Tiểu thiếu gia, đừng kích động, điện hạ.. nhất định điện hạ có chuyện hệ trọng nên mới tới nơi này.." Cao tổng quản bên cạnh vội vã cất lời ổn định cảm xúc cả hắn.
Rốt cuộc Đế Cơ điện hạ tính làm gì vậy?
Lẽ nào người tới Tầm Phương Các để tìm hoan lạc, nhưng người là nữ nhân mà?
Phỉ phui phỉ phui! Cao tổng quản thực muốn vung tay tát chính mình hai cái, lúc này còn nghĩ linh ta linh tinh, trọng yếu nhất là phải ổn định tâm tình bạo nộ của vị đế vương nhà mình trước đã.