Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 290



Tuy rằng Lương Uyển Nhiên bị cấm túc trong Ngọc Lan Điện, nhưng bình thường vẫn viết tin tức sai nha hoàn lén gửi cho phụ thân.

Đương nhiên là những mật thư này đều bị Vãn Vãn chặn đầu, sau khi nàng xem qua xong, để người khác bắt chước chữ viết của Lương Uyển Nhiên.. viết một mật thư giả khác.

Nội dung đơn giản bao gồm tình hình hoàng cung ra sao, địa hình ngõ ngách chốn cung cấm như thế nào.

Lương Uyển Nhiên muốn sinh một đứa bé mang chân mệnh thiên tử, Vãn Vãn liền lệnh cho Hồng Tiên tìm đại một tên ăn xin đầu đường giả trang thành Cơ Thiên Dịch sủng ái ả, để cho ả ta hàng đêm hưởng lạc. Sau đó nàng mua chuộc cung tỳ hạ dược vào đồ ăn, tác dụng của loại dược này là khiến mạch tượng trở nên giống sản phụ mang thai.

Sau một tháng, quả nhiên Lương Uyển Nhiên cho rằng bản thân đã hoài thai, tức tốc thông tri cho Lương hữu tướng.

Tình trạng bệnh tình cùng độc tố trong người Cơ Thiên Dịch trở nặng, chỉ còn gắng gượng được tối đa nửa năm nữa, đám ngự y trong hoàng cung đều bất lực bó tay, Vãn Vãn mắt nhìn tâm lại âm ỉ đau, thỉnh thoảng nàng đến quân doanh huấn luyện binh lính, xử lý chính sự, quãng thời gian còn lại đều ở bên chăm sóc hắn.

Tháng bảy mùa hạ, đất nước Đại Can nghênh đón Quốc Tế.

Quốc Tế mỗi năm tổ chức một lần, Vãn Vãn đều bận lên người bộ lễ phục đỏ thẫm, đứng trên bục cao múa điệu Phi Thiên Vũ. Độ khó của vũ điệu này vô cùng cao, người không có nội lực thì không thể nào lấy đà bay lên được.

Bên dưới tế đàn, hàng ngàn hàng vạn con dân tề tựu, bốn phía là chúng quần thần, bởi vì thân thể Cơ Thiên Dịch hãy còn mang bệnh nên không thể nào dự tế lễ.

Vãn Vãn mặc bộ hồng bào đứng trên tế đàn, mắt phượng yêu kiều quét qua toàn bộ những con người bên dưới.

Trong thoáng chốc, đầu óc nàng thoảng qua dòng ký ức mỏng manh, phảng phất từ rất lâu, rất lâu về trước, ở một vương quốc nào đó, nàng cũng đứng trên đài cao như lúc này, vì bách tính, vì Vương thành, vì.. người ấy mà nhảy một điệu vũ hiến tế.

"Điện hạ?" Hồng Tiên dùng nội lực truyền âm nhắc nhở.

Dưới ánh mắt mong đợi của hàng vạn bách tính và quần thần chờ nàng bắt đầu điệu múa.

Tiếng đàn êm ái cùng âm nhạc hào hùng vang lên bên tai, thiếu nữ quay đầu nhìn thoáng qua hoàng cung Đại Can, hít một hơi thật sâu, vận khí tụ đan điền, đầu ngón chân mảnh mai khẽ nhón, mày liễu tuyệt đẹp nhướng lên, thả mình vào nhịp điệu xoay vòng.

Tà áo lụa là phiêu động theo từng động tác mỹ miều, cùng lúc đó, hai ống tay áo thật dài vung ra, tạo thành đường cong hoàn mỹ trên không trung.

Thân hình ưu nhã, động tác uyển chuyển kinh động nhân tâm, tựa như tiên nga trên Thiên Cung đạp mây bay múa.

Nương theo tiết tấu ngày càng dồn dập, động tác của Vãn Vãn cũng tăng tốc độ, khí thế của đôi tay áo cũng biến chuyển, tựa như đao kiếm sắc bén lấy mạng địch nhân trên sa trường, xé toạc thiên địa.

Bỗng nhiên, tiếng nhạc đột ngột bị chặt đứt, vũ đạo đến hồi cao trào cũng bắt buộc phải dừng lại.

Đám quần thần ai nấy đều hoảng sợ nín thở, nghị luận ầm ầm nổi lên, mọi người nhìn về phía Vãn Vãn chỉ trích cùng hoang mang.

Vũ đạo tế lễ bị đứt quãng, đại biểu Quốc Tế đã thất bại, những năm vừa qua, Đại Can chưa từng xuất hiện hiện tượng này.

Bấy giờ, dân chúng đang quỳ lạy cũng đồng thời nhìn nhau bàn tán, thậm chí có kẻ bật khóc rưng rức.

Nếu như Đế Cơ điện hạ không thể nhảy trọn vẹn điệu Phi Thiên Vũ, số mệnh Đại Can tương lai coi như chấm hết.

Hồng Tiên nhìn đám người đang chỉ trích Đế Cơ điện hạ, lại lo lắng nhìn về phía Vãn Vãn, phát hiện gương mặt thiếu nữ lạnh tanh, đồng tử thăm thẳm tựa vực sâu vạn trượng, bắn ánh mắt tanh máu trông qua đám Nhạc Sư.

"Kéo tên Nhạc Sư làm đứt dây đàn ra ngoài, xử trảm!" Thanh âm nàng rít ra từ kẽ răng, ken két như tiếng mài dao.

Khi nàng vừa kết câu, một đội binh sĩ từ đâu xuất hiện, kẻ nào kẻ nấy cầm trường kiếm sáng loáng.

"Không! Cứu mạng! Xin điện hạ tha mạng! Tha cho thần!" Sắc mặt tên Nhạc Sư nọ tái nhợt đi, quỳ sụp xuống đất, dập đầu van nài.

Thấy Vãn Vãn không hề mảy may động tâm, gã lập tức đứng dậy, tức giận quát to: "Ngươi là đồ lòng dạ rắn độc, sớm muộn gì Đại Can cũng sẽ bị hủy trong tay ngươi! Đồ độc phụ!"

Hàng lông mày của Hồng Tiên nhíu chặt lại, lớn tiếng quát: "Kéo xuống đánh nát cái miệng hắn!"

Ánh mắt Lương hữu tướng loe lóe tia hả hê, gã đứng lên, cất giọng nói trầm trầm: "Đế Cơ điện hạ, chuyện giết người đổ máu tại Quốc Tế không hay lắm thì phải?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.