Sau buổi Quốc Tế chính là yến tiệc thiết đãi quần thần, đám đại thần vẫn sôi nổi chuyện trò, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Ban ngày Đại Can được ánh mặt trời chói lọi nhuộm lên màu vàng kim rực rỡ, bấy giờ màn đêm đen đã phủ xuống hoàng thành, rải rác vài ngôi sao chớp tắt, tầng mây thăm thẳm cuộn trào, không khí sặc vẻ nặng nề.
Đế Cơ điện hạ bị trọng thương không thể tham dự yến hội, may là tánh mạng vẫn được bảo toàn, cho nên bữa tiệc đêm nay hoàn toàn do bệ hạ chủ trì.
Sắc mặt Cơ Thiên Dịch vô cùng âm trầm, đôi đồng tử sâu thẳm u ám nhìn chằm chằm khoảng tối đen bên ngoài đại điện, nắm chặt cứng chén rượu trong lòng bàn tay. Cho dù hắn có muốn phanh thây xẻ thịt Lương hữu tướng đến mức nào đi chăng nữa.. nhưng bây giờ vẫn phải nhẫn nhịn.
Khóe miệng Lương hữu tướng lúc này treo lên nụ cười tươi rói, Lương Uyển Nhiên có Long tử, kế hoạch của gã sắp thành công đến nơi rồi, trong lòng vui vẻ đến muốn nhảy cẫng lên.
"Hữu tướng, về sau mong ngài chiếu cố." Có thần tử tới kính rượu lấy lòng.
"Đó là chuyện đương nhiên.." Lương hữu tướng uống cạn chén rượu mời, lẩm nhẩm đến thời gian trôi.
Cơn gió lạnh ban đêm thổi vào đại điện, mấy cửa canh giữ hoàng cung xuất hiện kẻ dẫn binh lính toan xông vào hoàng thành. Băng băng phi ngựa chạy thẳng, gặp ngự lâm quân liền thẳng tay ra sát chiêu, tàn nhẫn chém đứt đầu binh lính, máu tanh phủ kín con đường dẫn vào thành.
"Báo!"
Một tiếng hô to phá tan không khí yến tiệc.
"Ánh Nguyệt Cung xảy ra hỏa hoạn!"
Cơ Thiên Dịch vội vàng ngẩng đầu, chắp tay đứng bật dậy.
Mọi người đều trông mắt ra bên ngoài, từ phía Quỳnh Lâm Điện có thể trông thấy một góc hoàng thành, đóa hoa lửa đỏ rực nở rộ giữa màn đêm đen kịt, sau đó dần dần nhuộm đẫm cả nửa khoảng trời thăm thẳm. Mà Ánh Nguyệt Cung phía xa xa cũng đang bị con hỏa long quấn lấy, từ từ.. từ từ, từng chút một nuốt trọn.
"Người đâu! Mau đi cứu hỏa!"
Một vài thần tử nghĩ tới Đế Cơ điện hạ đương trọng thương nằm liệt giường, vội vã hô to.
Khuôn mặt Lương hữu tướng thấp thoáng ý cười, quăng mạnh chén rượu bạch ngọc trong tay xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.
"Không cần đi!"
Phe phái Tả tướng xưa nay vốn bất hòa với gã, lúc này sắc mặt nhăn nhúm hỏi, "Hữu tướng, ngươi có ý gì đây?"
Bỗng nhiên một đám binh lính vọt vào từ bên ngoài đại điện, bao vây lấy đám quần thần tham dự yến hội kín mít, kiếm trong tay chúng hãy còn nhỏ máu tươi, rớt tong tỏng xuống mặt đất, vẽ thành một đường máu tanh tưởi thật dài nhuộm kín sàn nhà.
Cơ Thiên Dịch đứng trên đài cao, lạnh nhạt liếc nhìn Lương hữu tướng, mở miệng nói: "Lương hữu tướng, ngươi muốn tạo phản?"
Lương hữu tướng lắc đầu, bảo: "Gia tộc Lương thị ta đã phục vụ Cơ thị ròng rã mấy trăm năm, hôm nay ta làm thế không phải để tạo phản, mà đây là vì tốt cho thân thể của bệ hạ mà thôi."
Cơ Thiên Dịch lạnh lùng hỏi: "Tốt cho trẫm?"
Lương hữu tướng nói: "Tiểu nữ đã mang Long thai, bệ hạ Long thể bất tiện, hoàng quyền Đại Can chớ nên để một nữ tử như Đế Cơ khống chế trong lòng bàn tay."
"Hoàng hậu có thai, tả tướng?" Đám người phe phái tả tướng vội vã hô to.
"Phải chứng thực trước đã." Mạc tả tướng giơ tay, ý bảo bọn họ chớ có nóng vội.
Cơ Thiên Dịch lấy tay áo che miệng, ho khan vài tiếng, sắc mặt hắn tái nhợt, "Cho nên ngươi quyết định đại nghịch bất đạo tạo phản? Hoàng hậu mang Long thai, sao trẫm lại không biết?"
Lương hữu tướng nở nụ cười đầy toan tính, "Bệ hạ, hoàng hậu mới mang thai hơn một tháng, tạm thời chưa thông báo cho người mà thôi, Uyển Nhiên, vào đi."
Lương hữu tướng nói: "Uyển Nhiên, con nói cho chư vị đại thần biết đi, có phải con đã mang Long chủng hay không?"
Trên mặt Lương Uyển Nhiên là nụ cười ôn hòa, dáng dấp hiền lương thục đức, ả khe khẽ cúi đầu, nhẹ nhành thốt: "Bổn cung đúng là đang mang Long chủng, truyền ngự y chuẩn mạch là biết."
Trong đám đại thần có mặt bao gồm cả Ngự y tổng quản, ông tiến lên bắt mạch cho Lương Uyển Nhiên, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức quỳ xuống đất tâu: "Khởi bẩm bệ hạ, Hoàng hậu nương nương chính xác là đã có mang."