"Trong bụng của ngươi.." Thiếu nữ khe khẽ nhướng mày liễu, tia cười châm chọc trắng trợn trào khỏi đáy mắt.
Thời khắc này, Lương Uyển Nhiên đột nhiên không muốn biết đáp án nữa, nội tâm ả đã rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Cơ Vãn Vãn thật đáng sợ!
Nữ nhân này đã từng xông pha bao trận mạc, dễ dàng thao túng đại thần triều đình cùng hoàng quyền, dễ dàng đùa bỡn kẻ khác xoay vòng vòng trong lòng bàn tay, chẳng cần mất nhiều công sức đã dẹp yên âm mưu tạo phản của Lương gia.
Bấy giờ bách tính hoàng thành đều đang chìm vào giấc nồng, chẳng ai ngờ sáng mai hoàng thành đã bị huyết tẩy phân nửa.
"Đừng nói nữa! Ta không muốn nghe!" Lương Uyển Nhiên gào rống, toan lao ra khỏi đại điện.
"Ngươi không muốn nghe, ta càng nói cho ngươi nghe!" Vãn Vãn dợm từng bước chân thong thả xuống khỏi đài cao.
Thị vệ đè Lương Uyển Nhiên lại, khiến ả quỳ mọp trên nền đất.
"Chẳng qua bổn cung cho ngươi uống một loại dược tạo hiện tượng mang thai giả mà thôi." Thiếu nữ lạnh lùng vạch trần sự thật.
Hàng lệ nóng hổi tuôn trào nơi gò má Lương Uyển Nhiên, đôi mắt hằn lên từng tơ máu chằng chịt, căm hận nhìn chằm chằm Vãn Vãn, "Vì sao? Vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?"
Thiếu nữ nghe câu chất vấn ấy, đồng tử vụt qua tia tức giận, rất nhanh trở về vẻ bình tĩnh vốn có, nàng thản nhiên nói: "Vì ngươi ôm tâm tư mưu hại bổn cung từ lâu, vì Lương gia muốn tạo phản tuyệt diệt Cơ thị. Bằng hai nguyên nhân này, ngươi nghĩ bổn cung sẽ nhân từ tha cho các ngươi một con đường sống ư?"
Nói đoạn, giọng nàng như đóng băng, "Hoàng tộc Đại Can vĩnh viễn là Cơ thị, bất luận kẻ nào mang tư tưởng phản nghịch, bổn cung thề chắc chắn sẽ phanh thây xẻ thịt kẻ đó cho bằng được!"
Đám thần tử vội vã quỳ xuống trước cơn thị nộ của Đế Cơ.
Vãn Vãn hừ lạnh, ra lệnh: "Nhốt ả vào Thiên lao, trông giữ thật kỹ!"
"Vâng thưa điện hạ!" Bọn thị vệ lập tức áp giải Lương Uyển Nhiên đi.
Thiếu nữ quay đầu nhìn đám thần tử đang hèn mọn quỳ trên mặt đất.
Thời điểm Lương hữu tướng bức vua thoái vị, tuy bọn họ không hùa theo nhưng cũng không hề phản đối, điều đó đủ để thấy, đám người này cũng có ý định muốn Cơ Thiên Dịch thoái vị!
"Báo!"
Bên ngoài vang lên một tiếng hô thanh thúy.
"Điện hạ, toàn bộ phản quân trong hoàng thành đều đã bị tiêu diệt!"
Vãn Vãn nhẹ nhàng nâng mi, chỉ thấy một thiếu nữ bận bạch y chầm chậm tiến vào.
Bộ dáng nàng ngây thơ đáng yêu vạn phần, tuy nhiên trong bàn tay thon lại cầm một thanh trường kiếm sắc lẻm nhuốm máu, thứ dịch tanh tưởi trên mũi kiếm hãy còn nhỏ tong tong xuống nền đất, vạt áo trắng tinh lem luốc máu đỏ, nụ cười trên môi nàng tươi rói như hoa cỏ mùa xuân, lại khiến kẻ khác nảy sinh cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Mạc tả tướng nghe thấy thanh âm quen thuộc liền ngẩng phắt đầu lên, hai tròng mắt lập tức trợn trừng.
"Mạc Vãn Ca!" Ông thất thanh hô to.
Mạc Vãn Ca làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ, khẽ chu mỏ cất giọng bất mãn: "Chậc, giải quyết xong hết đám người Lương gia rồi? Nhanh thế không biết!"
Trên gò má Mạc Vãn Ca hãy còn vương chút vệt máu, trông tựa ác quỷ núp mình dưới vỏ bọc thần tiên.
"Chưa mà, điện hạ, chúng ta đã giải quyết xong chính sự đâu."
Mạc Vãn Ca thu lại nụ cười ngọt ngào trên khóe môi, quỳ gối thẳng lưng nhìn về phía Cơ Thiên Dịch tọa nơi đài cao: "Thần nữ kính xin bệ hạ thu hồi toàn bộ tư binh của Mạc gia."
"Mạc Vãn Ca! Ngươi chớ nói nhăng nói cuội?" Sắc mặt Mạc tả tướng xanh như đít nhái.
Tư binh dùng để bảo hộ sự an toàn của gia tộc đại thần, nếu như thu hồi toàn bộ, há chẳng phải đẩy gia tộc ông vào thế cực kỳ bị động hay sao?
Đồng tử Cơ Thiên Dịch âm trầm, u ám nhìn Mạc tả tướng, "Tả tướng không bằng lòng giao tư binh ra, là muốn noi theo Lương gia tạo phản ư?"
Thần sắc Mạc tả tướng đen như đáy nồi, hai hàng lông mày nhăn nhúm lại.
"Vi thần không dám!"
Hai tỷ đệ này là do đích thân ông đón trở về hoàng cung, ông cũng tận mắt chứng kiến Cơ Vãn Vãn ngày một trưởng thành, từng chút từng chút thâu tóm hoàng quyền, trở thành Đế Cơ điện hạ vạn người tôn kính.
Bây giờ bọn họ đều đã đủ lông đủ cánh, liền muốn thay mới toàn bộ triều thần Đại Can, mà Mạc gia.. cũng chẳng may mắn tránh khỏi.
Nhưng ông không thể ngờ, những lời tuyệt tình kia lại được thốt ra từ miệng con gái ông, Mạc Vãn Ca, thân là người Mạc gia, lại muốn tự mình hủy hoại gia tộc của bản thân.