Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 297



Vãn Vãn nào biết được trong đầu Cơ Thiên Dịch đang nghĩ gì, nếu như biết, nhất định sẽ dắt hắn thẳng về Ánh Nguyệt Cung tự nguyện dâng hiến luôn.

Nàng thực sự không muốn tàn phá thiếu niên bệnh tật đầy mình này, sợ hắn xảy ra mệnh hệ gì, lại nói, thân phận giữa nàng và hắn bây giờ cũng là rào cản rất lớn.

Thiếu nữ ngồi đối diện Cơ Thiên Dịch.

Hắn rót đầy chung rượu, cất lời, "A Tả, ánh trăng tối nay rất đẹp, chúng ta uống nhiều chút."

Vãn Vãn hơi kinh ngạc, ngày thường ở bên cạnh người hoàng tỷ là nàng, hắn mới tươi tỉnh một chút, nhưng nàng phát hiện ẩn sâu trong nụ cười kia vẫn chan chứa nét u buồn, ấy vậy mà đêm nay hắn có gì đó là lạ.

Nàng còn chưa kịp sững sờ mấy giây đã bị động tác của Cơ Thiên Dịch cắt đứt dòng suy nghĩ.

Hắn đem chung rượu kề sát bờ môi thiếu nữ đỏ au.

"A Tả, uống đi!"

Vãn Vãn bất đắc dĩ đón lấy chung rượu, dốc cạn, bờ môi bị rượu nồng thấm ướt, mềm mại bóng loáng, trông ngon miệng như mơ quả mùa hạ.

Đôi đồng tử của Cơ Thiên Dịch sâu thẳm lạ thường, vươn tay thay nàng rót đầy chung rượu.

Thiếu nữ đón lấy chung rượu, thơ thẩn ngắm ánh trăng, sau lại dốc một hơi cạn sạch, cảm giác cay nồng sảng khoái tràn ngập yết hầu, quả là rượu ngon.

Trong quân doanh nàng đã từng uống rượu mạnh cùng đám binh lính, nhưng cũng chưa bao giờ được nếm loại rượu ngon đến nhường này.

"Dịch Nhi." Vãn Vãn gọi.

Cơ Thiên Dịch lại rót một chung khác đưa cho nàng, "A Tả?"

Thiếu nữ thở dài, đoạn nàng nói: "Đã lâu rồi chúng ta không ngồi cùng nhau ngắm trăng, nào, cạn một chén với ta."

Nàng cầm chung rượu của Cơ Thiên Dịch lên dúi vào tay hắn.

Cơ Thiên Dịch không thể từ chối, đành đón lấy chung rượu, khe khẽ nhấp môi một ngụm, hắn cất lời: "Đúng là mấy năm rồi Dịch Nhi không được cùng A Tả ngồi thoải mái uống rượu ngắm trăng như lúc này, nếu không phải A Tả bận xử lý tấu chương.. thì bận ra quân doanh trông coi binh lính, nếu không thì chính là ở biên ải thủ vệ giang sơn Đại Can."

"A Tả, còn có Dịch Nhi nữa mà." Hắn nhìn sâu vào đôi mắt Vãn Vãn, nhẹ nhàng thốt: "Sau này tỷ mãi ở bên cạnh Dịch Nhi được chứ?"

Nàng là của hắn..

Là mục đích hắn tồn tại..

Là người không thể thiếu trong cuộc đời ngắn ngủi mà hắn bắt buộc phải trải qua..

Xin đừng.. đừng mảy may rời xa kẻ si tình này dù chỉ một giây một phút! Xin nàng!

Vãn Vãn bật cười hỏi: "Dịch Nhi say rồi à?"

Trong lòng Cơ Thiên Dịch giật thót, A Tả..

Thiếu nữ vươn tay xoa mái đầu hắn, dịu dàng vô cùng, tựa như khi cả hai còn thơ ấu, "A Tả vẫn luôn ở bên cạnh đệ mà, bây giờ và cả sau này cũng vậy, mãi mãi không đi đâu cả."

Khuôn mặt tái nhợt của Cơ Thiên Dich hé lộ nụ cười mừng rỡ, một thứ cảm giác hắn chưa bao giờ được nếm trải, so với lúc hắn đăng cơ hoàng đế, so với lúc hắn chiếm được bảo vật trân quý trên thế gian, đều không bì kịp sự hạnh phúc lấp đầy nội tâm hắn lúc này.

"A Tả." Hắn đi qua ôm chầm lấy thiếu nữ ấy, chặt đến mức muốn khảm nàng vào lòng, giam nàng trong vòng tay hắn, vĩnh viễn không lìa xa.

Một tay Vãn Vãn hãy đang cầm chung rượu, tay còn lại khẽ vỗ về tấm lưng gầy gò của thiếu niên.

"Dịch Nhi, đệ làm sao vậy?"

Cơ Thiên Dịch vùi mặt vào hõm vai nàng, cất lời: "Dịch Nhi sẽ ghi nhớ hết những lời A Tả nói tối nay vào lòng, A Tả mãi mãi không được rời bỏ Dịch Nhi, nếu không.. Dịch nhi sẽ phá hủy Đại Can này, khiến tất thảy sơn hà này chôn cùng A Tả."

Đáy lòng Vãn Vãn giật thót.

Cơ Thiên Dịch hôm nay thật âm trầm đáng sợ, khác hẳn vị đệ đệ dịu ngoan ngày thường, trước khi nàng kịp thốt lời, hắn lại đút thêm cho nàng một chung rượu.

"Dịch Nhi vui lắm, đêm nay chúng ta không say không về."

Thiếu nữ chỉ đành thuận theo hắn, cạn chung này đến chung khác, đầu óc dần dần bị màn sương mờ thôn tính, chẳng biết bản thân đã uống bao nhiêu rượu nồng, thiếu nữ yêu kiều chuếnh choáng gục lên mặt bàn.

Cơ Thiên Dịch thấy nàng say khướt, hắn cúi người xuống, đặt một nụ hôn thăm dò lên cánh hồng mong manh.

"A Tả, để Dịch Nhi đỡ tỷ hồi cung." Dứt lời, hắn ôm trọn lấy nàng.

Nơi bóng tối đen kịt, Cao tổng quản cầm đèn lồng dẫn đầu đám cung tỳ đi tới.

"Bệ hạ, để lão nô giúp người một tay." Thân thể bệ hạ vốn suy nhược, làm sao có thể ôm Đế Cơ điện hạ hồi cung, lộ trình dài đằng đẵng nhường ấy, sức của bệ hạ đâu nào chịu nổi?

Cơ Thiên Dịch đã chớm say, chỉ trừng mắt liếc xéo ông, "Không cần, trẫm tự làm được."

Cao tổng quản hơi rũ đôi mi, nhìn chằm chằm vào chóp mũi, lòng lẩm bẩm, không thấy gì cả, không thấy gì cả, dẫn đám cung tỳ lục tục rời đi.

Đế vương ôm mỹ nhân về thẳng Ngọa Long Điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.