Giang Thanh Mạn cuối cùng cũng đáp ứng trở thành Hoàng hậu của Tư Đồ Hàn, nhưng đổi lại hắn phải thả tự do cho Tư Đồ Diệp.
Tư Đồ Diệp dù sao cũng đã là người điên, Tư Đồ Hàn nghĩ vậy liền đồng ý.
Ngày Tân đế đại hôn, con dân kinh thành ùa ra phố xá, chen chúc đứng hai bên đường, ai ai cũng muốn chiêm ngưỡng phong thái của Hoàng hậu một phen, sớm nghe nói nàng từng là Trắc phi của Hoàng thái tử, liền khịt mũi coi thường.
Giang Vãn Vãn không có hứng thú đi xem cảnh tượng kia, ngoan ngoãn ở nhà cùng Hách Liên Thành đánh đàn múa kiếm.
Trong đêm tân hôn của Tư Đồ Hàn bỗng nhiên tẩm cung của hắn xuất hiện thích khách, tên nào tên nấy trang bị vũ khí sắc bén lao tới tấn công Hoàng đế. Mục tiêu của bọn họ là mạng sống của Tư Đồ Hàn.
Giang Thanh Mạn bình tĩnh đứng một bên, lạnh lùng nhìn hắn bị truy tận giết tuyệt.
Những người đó rõ ràng đã trải qua tỉ mỉ huấn luyện, chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn ngoan độc, nhắm thẳng vào đầu Tư Đồ Hàn mà tấn công.
"Người đâu? Hộ giá! Hộ giá!" Cao công công phát hiện động tĩnh trong phòng, liền ở bên ngoài la lớn.
Không bao lâu sau, Hách Liên Thành cùng cấm vệ quân xông vào tẩm cung giao chiến cùng đám thích khách.
Lúc này trên người Tư Đồ Hàn đã bị chém trúng vô số, hỷ phục đỏ thẫm rách mướp xơ xác.
Cấm vệ quân Hách Liên Thành mang đến đều là những người ưu tú, bọn họ liên thủ thành một vòng vây sát sao, không chừa một kẽ hở nào để cho thích khách trốn thoát.
Chờ đến khi cả đám thích khách bị bắt lại toàn bộ, Tư Đồ Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, chợt trái tim truyền đến cảm giác đau nhói, hắn ngơ ngác nhìn xuống, nơi đó bị một chủy thủ sắc bén cắm vào, không thể tin vào mắt mình, hắn qua đầu nhìn lại, đập vào mắt là gương mặt mà hắn ngày nhớ đêm mong, dùng mọi cách để có được trái tim nàng, bất chấp cả hoàng thành phỉ nhổ mà cưới nàng làm Hoàng hậu.
Giang Thanh Mạn đứng phía sau hắn hung tợn hét: "Ngươi đi chết đi!"
Hiện tại nàng không còn sợ bất cứ thứ gì nữa, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, giết chết Tư Đồ Hàn! Đời trước hắn tra tấn vũ nhục nàng, đời này lại bức ép khiến ái nhân nàng phát điên, nàng hận hắn, hận đến mức muốn băm da xẻ thịt hắn ra thành ngàn vạn mảnh!
"Điện hạ.." Bỗng nhiên một nữ nhân trên tay bồng đứa bé mấy tháng tuổi chạy vọt tới, "Điện hạ, người đừng chết, người nhìn xem, đây là tiểu hoàng tử thiếp sinh cho người.."
Tư Đồ Hàn thở hổn hển nói đứt quãng: "Thanh.. Thanh La, mau, mau truyền ngự y.." Vết thương trên người hắn không sâu, chỉ cần ngự y tới thì mạng hắn còn có thể giữ lại.
Giang Thanh La nghiêng người chặn tầm mắt của hạ nhân cùng binh lính, đem chủy thủ cắm ngập đến tận chuôi, trên mặt lại mang theo vẻ bi thống, "Điện hạ.. Điện hạ.. Người yên tâm, thiếp nhất định sẽ chiếu cố tiểu hoàng tử thật tốt.." Nói đoạn, nàng kề sát vào tai Tư Đồ Hàn nhẹ giọng nói: "Còn ngươi cũng an tâm đi xuống hoàng tuyền đi."
Tròng mắt Tư Đồ Hàn cứng đơ, lờ đờ đảo qua Cao công công hờ hững, lại tới Hách Liên Thành lãnh khốc đứng một bên cùng với Vãn Vãn thong thả ung dung không biết xuất hiện từ lúc nào, khóe miệng co giật tức tưởi chảy ra máu tươi, chết không nhắm mắt.
"Người đâu, Giang Thanh Mạn ám sát Thánh thượng, mau bắt nàng lại." Hách Liên Thành lạnh lùng hạ lệnh.
Cấm vệ quân tuân mệnh tiến lên bắt lấy Giang Thanh Mạn đang điên cuồng, đè nặng nàng lôi đi.
Giang Thanh La từ tốn đứng lên, dùng khăn lụa xoa đôi tay dính máu, hướng Vãn Vãn mỉm cười nói: "Đại tỷ, đa tạ." Ít nhiều cũng nhờ độc dược của Vãn Vãn, Giang Thanh Mạn mới có thể thần trí rối loạn mà nổi điên, Tư Đồ Hàn cũng không phòng bị, lực bất tòng tâm nhìn tim mình bị chủy thủ xuyên qua.
"Thủ đoạn của Tam muội thực cao thâm, sau này ngươi chính là nữ nhân tôn quý nhất Đại Tấn này." Vãn Vãn điềm đạm cười, con ngươi sâu tựa đáy hồ soi thấu lòng người.
Giang Thanh La cúi đầu hèn mọn nói: "Không dám, về sau còn nhờ cậy Đại tỷ nhiều."
Cao công công tuyên chỉ dựa theo di ngôn của Tiên đế, sắc phong Giang Thanh La trở thành Thái hậu Đại Tấn, tiểu hoàng tử đăng cơ khi còn nhỏ tuổi, Hách Liên Thành trở thành Nhiếp Chính Vương, nắm trọn thế lực trong cung.
Sau đó Giang phu nhân cũng tác hợp cho Vãn Vãn cùng Hách Liên Thành tới với nhau. Đời này họ có với nhau một trai một gái, cùng chung tuổi thọ, ở lúc Vãn Vãn trút hơi thở cuối cùng, Hách Liên Thành cũng nắm tay nàng mà lìa xa trần thế.