"Ngươi muốn bắt trói ai cơ?" Gilgamesh ngồi trên Vương tọa bấy giờ mới nhàn nhạt mở miệng hỏi.
"Đương.. Đương nhiên.." Là ả ta! Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Gilgamesh, sắc mặt Ditus trong nháy mắt trắng bệch, lời định nói ra lại bị hào quang vương giả đè nén nghẹn ứ trong cổ họng.
Giọng cười thanh thúy truyền vào tai Ditus, tựa như âm thanh nhạo báng của ma quỷ, một linh cảm xấu đột ngột nảy lên trong lòng làm cho tâm can hắn run rẩy.
"Ngươi.. ngươi cười cái gì! Ta nói cho ngươi biết.." Ditus còn định gân cổ lên nói gì đó, lại bị cha hắn giữ chặt.
"Ditus, câm mồm! Mau nhận lỗi với Vương phi, cầu xin người tha cho ngươi một con đường sống." Nếu chỉ đắc tội với Vương phi, cùng lắm là bị quật cho vài roi rồi thôi. Nhưng còn có Vương ở đây, e rằng mạng bọn họ khó mà giữ lại!
"Cái gì? Ả ta là Vương phi? Sao có thể." Hai mắt Ditus trừng lớn, men say trong đầu óc cũng tiêu tán bớt đi.
Vãn Vãn chậm rãi gỡ Long Cốt Tiên đeo bên hông ra, thân roi bàng bạc nhẹ nhàng rũ xuống mặt đất, "Phụ thân ngươi nói không sai, ta là Eliya Vãn Vãn, Vương phi thành Uruk. Nào, không phải muốn bắt trói ta sao? Bây giờ ta đang đứng đây, có bản lĩnh thì động thủ đi!"
"Không.. Không.." Ditus nói năng lộn xộn như muốn nuốt lấy đầu lưỡi. Quý tộc xung quanh hồ hởi xem kịch vui, thậm chí có người nâng chén rượu định kính hắn một ly. Mấy nam thanh nữ tú trẻ tuổi sôi nổi huýt sáo.
"Ha Ha.. Ditus! Đừng sợ hãi! Mau động thủ đi.."
"Vương phi đã mở lời rồi, ngươi nhanh tới bắt lấy nàng ấy đi.."
"..."
"Bọn khốn này!" Sắc mặt Ditus đen như đáy nồi. Thật không ngờ, những người từng thân thiết với hắn đều là kẻ nuôi ong tay áo.
Vãn Vãn không để hắn do dự thêm nữa. Vừa lúc nàng muốn thử sức mạnh của Long Cốt Tiên ra sao, thì tên Ditus này lại tự trói mình dâng tới cửa, không đánh hắn cũng gọi là uổng phí cơ hội ông trời sắp đặt. Đoạn nàng vung roi ra quấn lấy eo Ditus, kéo hắn đến chính giữa đại sảnh.
"Nếu ngươi cứ đứng yên như thế.. thì ta đành ra tay trước vậy."
"Vút" Long Cốt Tiên mang theo sức mạnh kinh tâm động phách quất vào người Ditus, làm cho hắn ré lên thảm thiết.
Cái loại ác bá ỷ vào quyền thế làm nhiều chuyện xấu này cần phải bị trừng trị thích đáng, thế mà hắn còn dám tìm nàng để trả thù cơ! Hừ! Đã muốn chết thì cứ để nàng giúp một tay!
"Vương phi.. Vương phi.. Cầu xin người tha cho Ditus con trai thần, xin người khoan hồng cho tội lỗi của nó.." Cha Ditus quỳ sụp xuống liên tục dập đầu van xin.
Có đứa con trai mặt người dạ thú như vậy, e là phụ thân hắn cũng không phải loại tốt lành gì cho cam. Vãn Vãn vờ như mình mắt điếc tai ngơ, tiếp tục quật roi liên tiếp vào cơ thể Ditus.
Sau khi đánh được mười mấy roi, Vãn Vãn cảm thấy có chút mỏi tay, đành dừng động tác lại nói, "Lần này tạm tha cho ngươi, mau cút xéo khuất mắt ta!"
Cha của Ditus vội vàng hành lễ đa tạ Vương phi, sau đó khiêng đứa con trai đã sớm ngất xỉu rời khỏi yến hội.
Vãn Vãn rảo bước về phía Gilgamesh, tao nhã ngồi xuống bên cạnh hắn.
Raffith lập tức tiến lên rót rượu trái cây vào ly của nàng.
"Eliya, hắn đắc tội gì với em vậy?" Gilgamesh lãnh khốc hỏi.
"Tên hèn hạ đó chọc ghẹo em ở trên phố, cho nên em liền đánh hắn vài cái thôi." Vãn Vãn nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Dám cả gan chọc ghẹo ái phi của hắn? Gilgamesh lạnh lùng ngoắc ngoắc tay, lập tức có một thị vệ cung kính đi tới.
Trong lúc đó Vãn Vãn chỉ chăm chú hớp hớp rượu trái cây ngon ngọt, lại nhìn chăm chú mấy vũ nữ đang khiêu vũ vài làn điệu quyến rũ nóng bỏng. Không phát hiện ra đôi huyết đồng của Gilgamesh đang dần dần trở nên hung bạo tựa dã thú.