"Enkidu!" Sắc mặt Inanna hơi biến đổi, chẳng phải đây là cái tên được nữ thần Aluru tạo ra để hạ phàm trừng trị Gilgamesh ư? Tại sao hắn lại ở đây, còn cấu kết với bọn chúng giết chết hai thị nữ của nàng?
"Còn không mau đi đi! Cẩn thận cái mạng nhà ngươi đấy!" Vãn Vãn cười tủm tỉm nói với Inanna: "Nơi này chẳng có ai hoan nghênh ngươi đâu, Thần kỹ tiểu thư ạ!"
Cuối cùng Inanna cũng phải xé nát bộ mặt đoan trang tao nhã giả tạo của mình, dữ tợn nghiến răng ken két: "Các ngươi.. Các ngươi chờ đó cho ta! Thần Anu nhất định sẽ trừng phạt các ngươi!"
Thần sắc Gilgamesh lạnh băng, từ trong khoảng không phía sau lưng hình thành vô số luồng sáng vàng kim, tụ lại thành những lưỡi kiếm sắc bén lao tới hướng Inanna nhanh như tia chớp.
Inanna cầm quyền trượng, vận dụng thần lực di dời thi thể hai thị nữ ra ngoài điện, một thân một mình lơ lửng giữa không trung.
"Gilgamesh, Enkidu, các ngươi sẽ phải hối hận! Sớm thôi, đám phàm tục ti tiện các ngươi sẽ phải trả giá vì đối xử với Inanna ta như thế này. Đến lúc đó cho dù có quỳ xuống lạy lục ỉ ôi, ta cũng sẽ không bao giờ rủ lòng tha thứ!"
Ánh mắt của Vãn Vãn sắc lạnh. Ả tép riu này quá tự tin vào bản thân mình rồi, chắc ả không biết mình đang khua môi múa mép trước mặt ai đâu!
Cũng bởi vì tư thù cá nhân, Inanna trở về thổi gió bên tai Anu khiến ngài ấy thả Thiên Ngưu xuống nhân gian, đến lúc đó ngay cả Gilgamesh cùng Enkidu nhất thời cũng khó lòng mà đối phó trong một sớm một chiều.
Vãn Vãn sửng sốt ngẩn người, không ngờ Thái Hạo có thể nghe thấy suy nghĩ của nàng, nhưng rất nhanh nàng liền hoàn hồn.
"Có thứ gì giết chết được Inanna không?" Cũng đã trải qua mấy thế giới nhiệm vụ, nhưng mà đây là lần đầu tiên nàng muốn giết người mãnh liệt đến vậy, à không, là muốn giết Thần mới đúng!
[ Inanna là vị thần thượng cổ được sinh ra từ thuở khai thiên lập địa, vũ khí bình thường không thể giết chết nàng ta.]
Vãn Vãn suy tư, nếu Thái Hạo đã nói như vậy, ắt hẳn nàng vẫn còn có khả năng giết chết Inanna!
"Nếu vậy thì vũ khí kiểu gì mới giết được ả?"
[ Thần Khí.]
Nàng trầm mặc, lạnh lùng nhìn bóng dáng Inanna chật vật rời đi. Lúc Thiên Ngưu bị Gilgamesh cùng Enkidu giải quyết ổn thỏa xong, đó cũng chính là ngày tàn của ả tiện nhân kia!
Inanna vừa rời đi, Enkidu liền nghiêm túc nhìn hai người nói: "Gilgamesh, ta nghĩ chúng ta cần chuẩn bị trước, Inanna nhất định sẽ thỉnh cầu Thần trừng phạt thành Uruk."
"Bất luận là trừng phạt gì, chỉ cần có bổn vương ở đây, con dân Uruk nhất định sẽ được an toàn!" Gilgamesh khẳng định chắc nịch.
Thân cũng là một vị Thần, làm sao hắn có thể e dè sợ hãi trước bọn họ.
Enkidu gật đầu tán thành, Gilgamesh cường đại cao ngạo như vậy, thì hà cớ gì phải kiêng kị chúng Thần, chỉ thương cho những con dân bình phàm yếu ớt vô tội ngoài kia, không biết sau khi đợt giông bão này đi qua còn sống sót được mấy người?
Tuy nhiên vấn đề này Enkidu cũng không nói ra, hắn tin tưởng trong lòng Gilgamesh còn minh bạch hơn cả hắn, và nhất định Gilgamesh sẽ tìm được giải pháp.
* * *
Đêm khuya, Gilgamesh cầm chén rượu một mình đơn độc đứng giữa hành lang, ngẩng đầu nhìn ngắm vầng trăng non nớt trên bầu trời đen kịt.
Vãn Vãn khoác chiếc áo choàng dài dày cộm, vươn đôi tay trắng nõn từ đằng sau ôm lấy vòng eo rắn chắc.
"Anh đang suy nghĩ gì vậy?"
Gilgamesh xoay người, kéo nàng vào lồng ngực dày rộng, cảm thụ thân thể mềm mại ấm áp cùng mùi hương quen thuộc của ái nhân.
"Eliya, em có muốn trở về nơi đó không?"
Vãn Vãn biết rõ "nơi đó" trong miệng hắn chính là cố hương của nàng. Vùng đất kia tràn ngập Á Thần cư ngụ, bốn mùa như xuân, tinh linh xinh đẹp lượn quanh, có thể nói sánh ngang với thiên đàng cũng chẳng ngoa. Cũng chính vì vùng đất ấy yên bình đến vô cùng như vậy, cho nên thi thể của mẫu thần Ninh Sun cũng được an táng tại đó.
Gilgamesh rất cường đại, hắn tự tin, hắn cao ngạo, thậm chí hắn còn dám đối nghịch với chúng Thần.
Nhưng mà.. hắn rất sợ Vãn Vãn phải gặp nguy hiểm, cho dù là một chút mảy may cũng làm trái tim hắn giật thót.